Nhân viên lật giở cuốn sổ trong tay: "Có chứ, nhà kính của chúng   mới dựng xong, đang thiếu , trồng rau,  ?"
Trình Khả Di ngẩn , vội vàng : "  dị năng hệ thủy,  thể tạo  nước sạch, ... như  là quá lãng phí dị năng của  ."
Nhân viên  cô  một cách thiếu kiên nhẫn: "Khu an  của chúng    là   hệ thống lọc nước, dị năng của cô chẳng  tác dụng gì, cô    ,   thì thôi."
Một  phụ nữ xếp hàng phía  Trình Khả Di lập tức giơ tay: "   ,   trồng trọt!"
Nhân viên lập tức chỉ  cô : "Vậy cô đến đây đăng ký."
Trình Khả Di tức giận trừng mắt  nhân viên đó, nhưng cũng  còn cách nào khác, chỉ  thể nghiến răng rời .
Hai  tay trắng trở về, Trình Khả Di thở dài suốt dọc đường.
Cô  còn tưởng rằng   thể sống sung sướng trong khu an  ,   khác xa với những gì cô  nghĩ ?
Dư Thụ  tiếng thở dài của cô   phiền lòng, thuận miệng : "Lúc   thấy trong khu an    ít đội tuần tra, lát nữa  sẽ  gặp Lệ đoàn trưởng, để   sắp xếp cho  một vị trí phụ trách an ninh."
Nghe , Trình Khả Di lập tức vui vẻ  mặt: "Anh nhất định  thành vấn đề."
...
Lệ Nhậm đang xem bản đồ quy hoạch ruộng lúa trong văn phòng thì cửa văn phòng bỗng  gõ.
"Vào ." Lệ Nhậm đáp.
Người đẩy cửa  là Dư Thụ và Trình Khả Di.
Dư Thụ nở nụ   : "Lệ đoàn trưởng, xin chào,  là Dư Thụ..."
Thế nhưng khi  rõ khuôn mặt của  đàn ông đang   bàn  việc, giọng  của Dư Thụ đột nhiên nghẹn .
Người ...    từng gặp.
Hôm đó    tin Tô Thiên Tuyết còn sống, đến phòng y tế tìm , khi xảy  xung đột với Tô Lăng,   vẫn luôn  ở phía xa quan sát.
Trong lòng Dư Thụ bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, đầu óc trống rỗng.
Lệ Nhậm liếc  bọn họ bằng ánh mắt sắc bén: "Có chuyện gì?"
Trình Khả Di đang đợi Dư Thụ mở lời, kết quả Dư Thụ    , cứ mím chặt môi  im tại chỗ.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Trình Khả Di vội vàng dùng tay huých   một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nói ."
Dư Thụ lúc  mới  hồn, đành  : " đến... là  xin Lệ đoàn trưởng đồng ý cho   đội tuần tra, dị năng của   thể bảo vệ an  cho căn cứ."
Lệ Nhậm  nhướng mày, đáy mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu: "Đội tuần tra  vất vả,  chắc chắn chứ?"
" chắc chắn." Dư Thụ nghiêm túc trả lời.
"Vì   đích  đến tìm  đưa  yêu cầu,  ngày mai đến báo danh ." Lệ Nhậm  với vẻ mặt bình tĩnh.
Nói xong,   lấy bộ đàm : "La đội trưởng, Dư Thụ xin  đội tuần tra,  phụ trách hướng dẫn  , huấn luyện cùng những  khác là ."
Dư Thụ  ngờ Lệ Nhậm  dễ  chuyện như , trong lúc hưng phấn cũng  để ý đến giọng điệu đầy ẩn ý của   khi  "huấn luyện", lập tức kích động  lời cảm ơn: "Cảm ơn Lệ đoàn trưởng,  nhất định sẽ cố gắng hết sức!"
Còn La Tử Văn ở đầu dây bên  bộ đàm thì im lặng.
Đội tuần tra của bọn họ  mạt thế là bộ đội tác chiến  bộ, huấn luyện thể lực cường độ cao là chuyện cơm bữa.
Người bình thường  trải qua quá trình chuyển tiếp,  đây trực tiếp huấn luyện cùng bọn họ,  c.h.ế.t cũng  lột da.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-100-to-thien-tuyet-tinh-lai.html.]
Lệ đoàn trưởng rõ ràng là  ý kiến với Dư Thụ .
Vậy thì chuyện    , quả thực cần  báo cáo với Lệ đoàn trưởng.
...
Sau ba ngày hôn mê trong bệnh viện, Tô Thiên Tuyết cuối cùng cũng tỉnh .
Cô  khó khăn đảo mắt quan sát xung quanh, trần nhà và tường trắng tinh, nơi  chắc là bệnh viện.
 mạt thế    bệnh viện...?
Nhìn một lúc, cô  bỗng nhiên liếc thấy Tô Lăng đang  bên giường bệnh ngẩn .
Tô Thiên Tuyết đột nhiên mở to mắt, đồng tử run rẩy  thể tin .
Là A Lăng... Em  còn sống, em   biến thành zombie.
Tô Thiên Tuyết cho rằng  gặp tai nạn xe cộ nghiêm trọng như , chắc hẳn sẽ  thể cử động , kết quả  dùng sức, tay  mà  giơ lên .
Tô Lăng chú ý đến động tĩnh của cô , thấy cô  mở mắt  thì mừng rỡ nắm lấy tay cô : "Chị! Cuối cùng chị cũng tỉnh !"
Nhìn Tô Lăng đầy vẻ quan tâm, Tô Thiên Tuyết  khỏi đỏ hoe mắt, nước mắt  ngừng tuôn rơi.
Quá  , A Lăng  bỏ rơi cô .
Trên thế giới ... cô    là  cô độc.
Mười ngày , Tô Thiên Tuyết xuất viện.
Xương của cô    Nhan Ninh nối  từ lâu, vết thương ngoài da cũng nhanh chóng đóng vảy, tuy rằng vết thương vẫn còn  ngứa, nhưng cô    thể tự do hoạt động.
Khi  thủ tục xuất viện, bác sĩ vẫn  ngừng khen ngợi đây là kỳ tích y học, ai  thể ngờ rằng mười mấy ngày  Tô Thiên Tuyết vẫn còn đang ở bên bờ vực sống c.h.ế.t chứ.
Tuy rằng điều kiện trong mạt thế   gì , nhưng khi Tô Lăng đưa Tô Thiên Tuyết về nhà,   vẫn cố ý tổ chức một "bữa tiệc chào mừng" cho Tô Thiên Tuyết.
Một đám  đang  ăn   chuyện vui vẻ thì bộ đàm của Lệ Nhậm đột nhiên vang lên.
Giọng  của La Tử Văn vang lên:
“Lệ đoàn trưởng, Dư Thụ     rút khỏi đội tuần tra.”
Câu  của   khiến cả bàn ăn im lặng, Lệ Nhậm  lạnh một tiếng: “Mới   mấy ngày mà  chịu hết nổi ?”
Nói xong, Lệ Nhậm đột nhiên ý thức  điều gì đó, do dự  Tô Thiên Tuyết một cái.
Chẳng lẽ cô  vẫn còn tình cảm với Dư Thụ?
Tô Thiên Tuyết mỉm : “Không cần  để ý đến , Tô Lăng   hết với  .”
Lúc cô   viện, Tô Lăng  kể hết  chuyện cho cô  , bao gồm cả chuyện Dư Thụ và Trình Khả Di  sớm dan díu với  từ lâu.
Cô   hề bất ngờ, giữa hai  bọn họ sớm   dấu hiệu, chỉ là  đây Tô Thiên Tuyết  chọn cách  ngơ.
“Cô   hết  ?” Lệ Nhậm kinh ngạc, “Vậy thì cô...?”
Tô Thiên Tuyết cụp mắt xuống: “  còn lưu luyến gì với   nữa.”
Lệ Nhậm lúc  mới thở phào nhẹ nhõm.
Không còn là  , vất vả lắm mới cứu   về,      thấy Tô Thiên Tuyết vì tình yêu mà hành động thiếu suy nghĩ, dây dưa  dứt với Dư Thụ.