Anh    sang Lệ Giác bên cạnh: “Sao hôm nay cô Viên  đến ăn cơm?”
Lệ Giác  nhai rau   ú ớ: “Cô Viên dạo  mê nghiên cứu, nhốt  trong phòng thí nghiệm mấy ngày .”
Nhan Ninh   tò mò ngẩng đầu  Tần Dục, Tần Dục khẽ gật đầu.
Nhan Ninh hiểu ,  lẽ Viên Thanh Liễu đang nghiên cứu cỏ giải độc của cô.
Quả nhiên, tối hôm , Viên Thanh Liễu  gọi bọn họ đến.
“Kết quả thí nghiệm  , cỏ giải độc quả thực  thể tiêu diệt virus zombie.” Viên Thanh Liễu  thẳng  vấn đề.
Ánh mắt Tần Dục sâu hơn một chút, quả nhiên đúng như  dự đoán.
“Loại cỏ giải độc  chủ yếu dựa  một loại chất lỏng đặc biệt do phần  rễ tiết  để giải độc,” Viên Thanh Liễu  sang hỏi Nhan Ninh, “Cháu còn cỏ  ?”
Nhan Ninh lấy hết cỏ giải độc của  : “Chỉ còn chừng  thôi.”
Viên Thanh Liễu đếm thử, chỉ  bảy tám cây.
Bà  nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng: “Gần đây   phát hiện  một điểm mấu chốt, virus trong cơ thể dị năng giả  thể coi là trạng thái   kích hoạt, hầu như  phân chia và tăng sinh, vì  chỉ cần một cây cỏ giải độc là  thể loại bỏ hết virus.”
“Còn virus trong cơ thể zombie là trạng thái   kích hoạt, luôn trong trạng thái phân chia và tăng sinh với tốc độ cao, cho dù dùng một trăm cây cỏ cũng  chắc  thể diệt sạch.”
“Mẹ  từng thử dùng dị năng thực vật của  để thúc đẩy sự sinh trưởng của loại cỏ , nhưng   tác dụng gì, hơn nữa sử dụng phương pháp ghép cành giâm hom cũng    thể trồng .”
Viên Thanh Liễu nghiêm túc  Nhan Ninh: “Cô  thể  cháu  tìm thấy loại cỏ  ở  ?”
Nhan Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Bên bờ sông.”
Cỏ giải độc ở Yêu giới mọc khắp nơi, chủ yếu mọc ở ven sông, suối gì đó của Yêu giới, cô cũng chỉ tiện tay hái  khi rời khỏi Yêu giới.
Viên Thanh Liễu ngẩn : “Bên bờ sông?”
Trên thế giới     bao nhiêu con sông,   mà tìm ?
Bà   hỏi tiếp: “Sông nào? Trong nước  nước ngoài?”
Nhan Ninh khẽ cau mày, đôi mắt vàng kim  chút ảm đạm: “Là... một nơi  xa  xa, cháu cũng  thể    nữa.”
Viên Thanh Liễu tưởng rằng Nhan Ninh  tình cờ gặp  cơ duyên nào đó mới   cỏ giải độc , chỉ  thể thở dài thất vọng: “Thôi  .”
…
Khi đêm xuống, Nhan Ninh cứ trở  trong lòng Tần Dục.
Tần Dục ôm chặt cô gái cứ cựa quậy trong lòng: “Sao ,  ngủ  ?”
“... Ừm,” Nhan Ninh nhỏ giọng , “Em đang nghĩ, nếu em mạnh hơn một chút thì  .”
Nếu cô  pháp lực cao cường như  họ,  thể trực tiếp mở  con đường giữa nhân giới và yêu giới, thì cỏ giải độc chẳng  là  bao nhiêu  bấy nhiêu ?
  đạt đến trình độ pháp lực của  họ,  tu luyện hàng nghìn năm, cô chỉ là một mèo yêu nhỏ  đến trăm tuổi.
Tần Dục  nheo mắt, một tay nâng mặt cô lên: “Nhan Ninh,  thật cho  , em  thể  về thế giới của  nữa đúng ?”
Nhan Ninh khựng , do dự một lúc lâu mới gật đầu: “ .”
Quả nhiên là , ban ngày  thấy biểu cảm của Nhan Ninh  đúng,   đoán  một phần.
Không  vì , trong lòng Tần Dục bỗng dưng cảm thấy chua xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-101-meo-meo-nho-nha-roi.html.]
Có lẽ là vì  thấy nỗi buồn và nhớ nhung thoang thoảng trong mắt cô.
Tiểu Miêu  lẽ... đang nhớ nhà.
Một  đối mặt với thế giới đầy rẫy nguy hiểm và hiểm ác , chắc hẳn  vất vả.
Thế giới mà cô từng sống, chắc hẳn   , nếu  cô sẽ  ngây thơ và thuần khiết như , trong sáng như một tờ giấy trắng.
 con  phần lớn đều  xa, bọn họ  xứng đáng nhận  sự giúp đỡ của Nhan Ninh.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nhan Ninh đột nhiên nhớ  điều gì đó: “ , cỏ giải độc của em  thể loại bỏ virus zombie trong   ?”
Tần Dục nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng: “Em cứ giữ lấy ,  cần cho .”
Viên Thanh Liễu  , lượng virus trong cơ thể  gấp mấy chục  so với dị năng giả bình thường.
Điều   nghĩa là dù  ăn hết tất cả cỏ giải độc trong tay Nhan Ninh cũng  thể loại bỏ   virus trong cơ thể .
Nếu , đừng lãng phí   nữa.
Nhan Ninh phồng má: “ em chỉ  cho  ăn thôi.”
Tần Dục khựng ,   chằm chằm  mắt cô, đáy mắt đen như mực cuồn cuộn sóng ngầm: “Vì , là ?”
Tại , ngay từ  đầu gặp mặt, Nhan Ninh dường như  nhận định  ?
Nhan Ninh chớp mắt, đôi mắt trong veo: “Vì em thích  mà.”
Tiểu Miêu trả lời  đúng trọng tâm, nhưng Tần Dục   thể cưỡng  sức mê hoặc từ đôi mắt xinh  quyến rũ của cô.
Hơi thở  trở nên dồn dập, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống.
Đôi môi mỏng lạnh lẽo rơi  khóe môi cô, Nhan Ninh cảm thấy  ngứa, theo bản năng lùi  một chút, nhưng Tần Dục  giữ gáy cô,  cho cô từ chối mà hôn sâu hơn.
Kết thúc nụ hôn dài, Nhan Ninh từ từ mở mắt, đôi mắt xinh  long lanh   chằm chằm.
“Tần Dục...”
Cô khẽ hừ một tiếng nũng nịu.
Tần Dục hít sâu một , vùi đầu  cổ cô.
“Nhan Ninh, em gian xảo quá.”
Nhan Ninh: “...?”
Sao ?
 Tần Dục chỉ thở dài một tiếng, lật  ôm chặt cô: “Ngoan, ngủ .”
…
Buổi sáng, ở rìa khu nhà máy trong khu an , Dư Thụ chạy lẹt đẹt ở cuối đội hình, trông như sắp c.h.ế.t đến nơi.
Đội tuần tra mỗi sáng đều  chạy bộ mười cây , duy trì trật tự trong khu nhà máy với cường độ cao mười mấy tiếng đồng hồ, ngoài  còn xen lẫn các bài tập thể lực, chống đẩy một trăm cái, gập bụng một trăm cái là chuyện cơm bữa.
 dù là    tận thế, Dư Thụ đều  từng chịu khổ như ,   cảm thấy tay chân   còn là của  nữa,   đau nhức.
Mười ngày qua,   sống  bằng chết, hôm qua cuối cùng cũng  nhịn  nữa mà đề nghị với La Tử Văn  rút lui, La Tử Văn liếc   một cái: “Anh chắc chắn  rút lui?”
Cuối cùng Dư Thụ vẫn  bỏ  sĩ diện, hôm nay  cắn răng tiếp tục đến.
Anh  chạy hai bước   hai bước, cũng     đội hình bỏ xa bao nhiêu, trời dần sáng, một   phụ trách ruộng nương và vận hành nhà máy hóa chất cũng  lượt bắt đầu  .