Thời tiết  bắt đầu nóng bức, ánh nắng mặt trời chiếu  khiến    choáng váng, Dư Thụ thở hổn hển chạy, đột nhiên cảm thấy đầu óc ong ong,  mắt tối sầm, tay chân bủn rủn.
Anh  loạng choạng   hai bước, chân mềm nhũn, ngã xuống đất bất tỉnh.
La Tử Văn đang chạy theo đội hình, một  lính vội vàng chạy đến: “Đội trưởng La, Dư Thụ ngất xỉu !”
La Tử Văn: “... Đưa đến phòng y tế .”
Trong lòng    chút cạn lời,  chịu nổi thì trực tiếp rút lui là  , đúng là c.h.ế.t vì sĩ diện.
Phòng y tế    ,  tránh khỏi  chút ồn ào.
Dư Thụ  những âm thanh hỗn độn đó đánh thức, ý thức dần tỉnh táo , bên tai vang lên giọng  của Trình Khả Di.
Là Trình Khả Di đang chăm sóc   ?
Dư Thụ  chút cảm động, tuy rằng    thích Trình Khả Di lắm, nhưng Trình Khả Di vẫn luôn  thích  .
Anh   thích cảm giác  yêu thích .
Dư Thụ cố gắng mở mắt, trong tầm mắt  thấy bóng lưng của Trình Khả Di,   cong môi: “Khả...”
Mới   một chữ, giọng    nghẹn .
Đối diện Trình Khả Di là một  đàn ông trẻ tuổi, cô  và  đàn ông đó trò chuyện  vui vẻ.
Đột nhiên, ánh mắt  đàn ông đó  sang.
Dư Thụ theo bản năng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Rồi    thấy  đàn ông đó : “Bạn trai em...  rèn luyện nhiều hơn mới .”
“Nói gì ,     bạn trai em,” Giọng  duyên dáng của Trình Khả Di lọt  tai Dư Thụ, “Chỉ là cùng  chạy nạn đến đây, chăm sóc lẫn  mà thôi.”
Ngón tay Dư Thụ run lên, trong lòng vô cớ chùng xuống.
Rõ ràng thời tiết  se lạnh, nhưng    cảm thấy   lạnh toát.
“Hình như   cũng là dị năng giả đúng ?” Người đàn ông như vô tình hỏi, “Là dị năng gì ?”
“Là tạo  phân  đó,  thể tạo   nhiều phân  để chiến đấu,  lợi hại nha,” Giọng Trình Khả Di dừng  một chút,  nũng , “Sao  cứ quan tâm đến   ,  quan tâm đến em ?”
Người đàn ông  khẽ một tiếng: “Quan tâm em chứ, đương nhiên là quan tâm em , em thiếu vật tư gì thì cứ  với .”
Trình Khả Di hừ một tiếng: “Vậy mới  chứ.”
Hơi thở của Dư Thụ trở nên gấp gáp, nghiến răng ken két, cảm thấy  đầu  xanh mướt.
Không ,  nhịn.
Anh   thể nổi giận ở đây, đây là bệnh viện,  quá nhiều .
Đợi về ,   sẽ tính sổ với Trình Khả Di.
Mãi đến khi  đàn ông đó rời , Dư Thụ mới “tỉnh ” đúng lúc.
Trình Khả Di thấy   tỉnh, vội vàng chạy đến đỡ   dậy: “Anh   chứ? Đội tuần tra vất vả quá thì đừng tham gia nữa, vật tư đủ ăn là  , em   .”
Dư Thụ lạnh lùng liếc Trình Khả Di một cái,  mặt cô   đầy vẻ quan tâm, vết sẹo  Tần Dục đánh   cô  che  bằng phấn nền  kỹ, thậm chí còn tô son.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-102-loi-dung.html.]
Cô  lấy   đồ trang điểm ? Là dùng vật tư mà  đàn ông đó đưa cho để đổi lấy ?
Trình Khả Di luôn cảm thấy ánh mắt của Dư Thụ  chút kỳ quái.
Nhìn đến mức cô  ớn lạnh sống lưng.
Cô  thăm dò hỏi: “Sao ?... Anh còn chỗ nào  thoải mái ?”
“Không ,” Dư Thụ thu hồi tầm mắt, “Anh   , về thôi.”
Trình Khả Di  chút khó hiểu, tên  chẳng lẽ  huấn luyện trong đội tuần tra đến mức đầu óc  hỏng  ?
Bên , Tô Lăng đưa Tô Thiên Tuyết đến phòng y tế tái khám, kết quả  thấy Dư Thụ và Trình Khả Di  tới từ xa.
Tô Lăng nhíu mày, ánh mắt chán ghét liếc sang một bên   bọn họ.
Dư Thụ cũng theo bản năng cúi đầu.
Dư Thụ    nên  phiền bọn họ nữa, nhưng ánh mắt   tự chủ  mà len lén  Tô Thiên Tuyết.
Trừ việc   cô  vẫn còn quấn băng, cử động tự nhiên, dường như   vấn đề gì lớn.
Lạ thật,  tai nạn xe nghiêm trọng như ,  cô   khỏi nhanh như ?
Không ngờ Tô Thiên Tuyết đột nhiên  sang   .
Dư Thụ giật thót tim, trong lòng  chút mong đợi Tô Thiên Tuyết sẽ đau lòng, sẽ đến chất vấn   khi  thấy   và Trình Khả Di ở bên .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Như     thể nhân cơ hội xin , phủi sạch quan hệ với Trình Khả Di,   với cô .
 Tô Thiên Tuyết chỉ    một cái,  mặt  cảm xúc bước qua, như thể bọn họ chỉ là  dưng nước lã.
Trái tim đang treo lơ lửng của Dư Thụ bỗng chốc rơi xuống, trong lòng   là hối hận  bực bội, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cho đến khi hai  cuối cùng cũng về đến chỗ ở, sắc mặt Dư Thụ nhanh chóng tối sầm , hung hăng nắm lấy cằm Trình Khả Di: “Tên đó là ai?”
Trình Khả Di ngẩn : “Ai cơ?”
“Vừa nãy chẳng  còn trò chuyện vui vẻ ?” Dư Thụ  khẩy một tiếng, “Sao, nhanh thế  quên ?”
Trình Khả Di giật ,  Dư Thụ  phát hiện  sự tồn tại của Lý Đức Khải.
Cô  đảo mắt, lập tức lộ  vẻ mặt uất ức: “Anh nghĩ nhiều , em với     gì cả, chỉ là lợi dụng lẫn  thôi.”
Dư Thụ nhíu mày: “Lợi dụng?”
“Em mới , La Tử Văn đó, còn  Lệ Nhậm, bọn họ đều là  của Nhan Ninh!” Trình Khả Di tức giận , “Cho   đội tuần tra  việc đến chết, chính là cố ý hành hạ  đấy!”
Dư Thụ đột nhiên nhớ  hơn mười ngày qua, La Tử Văn thường xuyên    với ánh mắt kỳ lạ.
Trong lòng   bỗng dưng bùng lên một ngọn lửa giận dữ, nhưng vẫn cố kiên nhẫn hỏi: “Sao em ?”
“Chính là  đàn ông    đó  cho em  đấy,” Trình Khả Di ôm eo  , dựa  lòng  , “Anh   Nhan Ninh hại đến mức mất chức, hận Nhan Ninh thấu xương,  chúng   mâu thuẫn với Nhan Ninh,  moi thông tin của Nhan Ninh từ em, đương nhiên em cũng moi thông tin từ  .”
Dư Thụ  Trình Khả Di và nhóm  đó cùng  chạy trốn  căn cứ của  , cô  quả thực hiểu  về Nhan Ninh hơn  .
“... Vậy là em với     gì?”
Trình Khả Di đỏ hoe mắt: “Vốn dĩ chẳng  gì cả,   chỗ nào cũng  bằng ,  em  thể  gì với   , chẳng qua là   tin em thôi.”