Sắc mặt âm trầm của Dư Thụ dịu , an ủi ôm cô   lòng: “Xin , Khả Di, là  nghĩ nhiều .”
Trình Khả Di thuận thế dựa  lòng  , nhưng ánh mắt lạnh lùng,  mặt  hề  chút biểu cảm nào.
Từ khi Trình Khả Di giải thích với Dư Thụ xong, Dư Thụ cũng  cản cô   gặp Lý Đức Khải nữa, thậm chí thỉnh thoảng Trình Khả Di mang vật tư về,   cũng sẽ cùng hưởng thụ.
Còn bên , Lý Đức Khải dựa  Trình Khả Di,  nắm  tình hình của đội Nhan Ninh tường tận.
 nhân vật cốt cán là Nhan Ninh,   vẫn   năng lực của cô là gì, Trình Khả Di cũng ấp úng   rõ .
“Em  thấy trong nhóm  đó,  ai  khả năng  chúng  lôi kéo ?” Lý Đức Khải trầm mặt hỏi.
“Lôi kéo?”
Trình Khả Di cảm thấy  thể nào.
Nhóm  đó ai cũng coi trọng Nhan Ninh,  khó lôi kéo.
“Cũng  nhất thiết  lôi kéo, đầu óc đơn giản cũng .” Lý Đức Khải  .
Đầu óc đơn giản...?
Trình Khả Di nheo mắt: “Vậy thì em thật sự  một .”
…
Ứng Thiên Tiếu hiện giờ  chủ động đảm nhận việc nấu nướng ba bữa một ngày cho cả đội.
Tuy rằng vật tư mà bọn họ  chia đều là rau củ và ngũ cốc đơn giản nhất, nhưng   nhiệt tình ham học hỏi, lúc rảnh rỗi đều  khắp nơi tìm các cô các bác trong khu an  để học hỏi, trình độ nấu nướng cũng ngày càng tiến bộ vượt bậc.
Hôm nay cũng như  khi  nhận rau, điểm nhận rau quy định một tuần chỉ  nhận một , nhưng vẫn ngày nào cũng xếp hàng dài.
Lúc Ứng Thiên Tiếu ngoan ngoãn xếp hàng ở cuối, Trình Khả Di   từ  chui , trực tiếp    .
“Ứng Thiên Tiếu, trùng hợp quá.”
Trình Khả Di chủ động gọi  .
Ứng Thiên Tiếu cũng  rõ chuyện Trình Khả Di và Dư Thụ dan díu với   hại Tô Thiên Tuyết thê thảm.
Anh  coi như   thấy, lặng lẽ bước lên phía  một bước.
Trình Khả Di  vỗ vai  : “Sao  nào cũng là  đến nhận vật tư ? Những  khác ?”
Ứng Thiên Tiếu vẫn  để ý đến cô .
Trình Khả Di cong môi: “Chẳng lẽ là những  khác cố ý đẩy việc cho  ? Ối, chẳng lẽ là thấy    dị năng nên mới bắt nạt ?”
Ứng Thiên Tiếu lập tức cau mày  đầu : “Cô  thể đừng  bậy  ? Liên quan gì đến cô?”
Thấy    nhịn  mà đáp  , trong lòng Trình Khả Di đắc ý  thầm.
Quả nhiên đầu óc đơn giản, câu  ngay.
Trình Khả Di giả vờ ủ rũ cúi đầu: “ , các  đều coi thường , nhưng  cũng  còn cách nào khác,   giống Nhan Ninh  thể tung hoành ngang dọc, cũng  giống cô   nhiều bạn bè như ,  chỉ  một ,  dựa  đàn ông thì   sống sót  trong tận thế?”
Mắt cô  dần đỏ hoe: “ cũng là vì chúng  từng là bạn học, nên mới đến  chuyện với ,  cứ tưởng  sẽ  giống những  khác mà đối xử với  như ...”
Nói xong, nước mắt cô  lăn dài.
Ứng Thiên Tiếu: “...”
Thấy Ứng Thiên Tiếu   gì, Trình Khả Di  ngẩng đầu   , vẻ mặt đáng thương vô cùng: “…  thật sự  thể  chuyện với  nữa ? Anh là  quen duy nhất của  trong thời mạt thế …”
Ứng Thiên Tiếu: “…Vậy cô  .”
Anh   xem xem rốt cuộc Trình Khả Di đang giở trò gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-103-am-muu-cua-trinh-kha-di.html.]
“    trong khu an  , lúc  khi zombie tấn công, Nhan Ninh chỉ dùng một cái quạt  thiêu c.h.ế.t hết zombie,” Trình Khả Di tỏ vẻ tò mò, “Đó là cái quạt gì ? Là dị năng của cô  ?”
Ứng Thiên Tiếu im lặng.
Trình Khả Di   dễ dàng dò hỏi  như ,  vòng vo .
“Tuy rằng  cũng  thức tỉnh dị năng, nhưng dị năng của  chẳng  ích gì cả, rõ ràng  và Nhan Ninh đều là dị năng giả,  chênh lệch  lớn như …”
“Chiến đấu lực mạnh,   xinh , trách  các  đều thích cô .”
“Cô  còn   gian,  thật sự  hâm mộ.”
“Kỳ lạ,  cô     gian? Dị năng  thể  nhiều loại ?”
Ứng Thiên Tiếu im lặng  một lúc,  chợt hiểu , ồ lên một tiếng: “Cô   dị năng của Nhan Ninh là gì đúng ?”
Trình Khả Di: “…?”
Cô   gượng gạo: “Sao   nghĩ như ,  chỉ hỏi bâng quơ thôi,   trong khu an  đều  quan tâm đến Nhan Ninh.”
“Cô hỏi nhầm  ,” Ứng Thiên Tiếu nhướng mày, vẻ mặt vô tội, “   dị năng giả,    .”
“…    ý đó…”
Trình Khả Di ngoài miệng vẫn yếu ớt biện giải, nhưng trong lòng  đang suy nghĩ,   thật sự    là giả vờ  ?
Không thể nào,   là  đầu tiên hành động cùng Nhan Ninh,   thể cái gì cũng  ?
Nhan Ninh tuy mạnh, nhưng đầu óc đơn giản, chắc chắn sẽ  đề phòng Ứng Thiên Tiếu, chẳng lẽ là Tần Dục…?
Mắt Trình Khả Di lóe lên, chắc là Tần Dục.
Người đàn ông đó đầu óc thông minh,  thể ngay từ đầu  cố ý giấu Ứng Thiên Tiếu.
 cô    tiếp xúc với Tần Dục chút nào,   Tần Dục đột nhiên  tay  cô   thương  đủ đáng sợ .
Nhìn Trình Khả Di chìm  suy tư, Ứng Thiên Tiếu thầm khinh bỉ trong lòng.
Bàn tính  sắp gõ  mặt   , thật sự coi   là kẻ ngốc ?
Sau khi nhận rau về chỗ ở, Ứng Thiên Tiếu lập tức kể chuyện  cho Tần Dục , còn tiện thể chế giễu Trình Khả Di: “Sao cô   nghĩ đến chuyện hỏi ? Trông  giống  sẽ  cho cô   ?”
Tần Dục: “…”
Tần Dục: “Nói thật thì, đúng là giống nhất.”
Ứng Thiên Tiếu: “…?”
Còn  thể   em nữa !
“ mà,  cô   đột nhiên hỏi về dị năng của Nhan Ninh?” Tần Dục nhíu mày.
Người  Trình Khả Di  thương là , nếu Trình Khả Di  hận cũng nên hận  mới đúng,   vòng vo hỏi chuyện của Nhan Ninh?
Cô     tay với Nhan Ninh?
…
Thời tiết mạt thế  bất ,   còn nắng chói chang, đột nhiên  mưa tầm tã.
Những  trải qua mạt thế đều  nỗi sợ hãi bản năng với nước mưa, thà rằng trốn trong nhà chờ đợi cũng  dám cầm ô  ngoài,  gì đến việc để nước mưa dính  .
Nhan Ninh uể oải  bên bệ cửa sổ  bầu trời đen kịt bên ngoài: “Lại mưa .”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Tần Dục  ngang qua  lưng cô, thuận tay xoa đầu cô: “Không thích mưa ?”
Nhan Ninh theo bản năng cọ cọ lòng bàn tay : “Ghét mưa, em thích phơi nắng.”
Tần Dục  khỏi thấy buồn , thói quen của Nhan Ninh thật sự giống hệt mèo.