Nghiêm Thừa Uyên nín , véo má cô.
Sao cô đáng yêu như chứ.
"Vậy nên em lên đây tìm quần áo ?" Anh nhướn mày hỏi, "Em gan thật đấy, sợ nửa đêm zombie cắn ?"
Ánh mắt Nhan Ninh về phía khẩu s.ú.n.g trong tay .
Nghiêm Thừa Uyên khựng , tiếp tục nhét nốt đạn còn băng đạn: "Em hứng thú với cái ?"
Nhan Ninh gật đầu.
Thực cô từng thấy ai dùng súng, Tần Dục dường như cũng hứng thú lắm với súng.
Ánh mắt Nghiêm Thừa Uyên khẽ động, nắm lấy cổ tay cô: "Đi theo ."
Tường kính của trung tâm thương mại gần như bịt kín , nhưng một ít cửa thông gió thể mở từ bên trong.
Nghiêm Thừa Uyên dẫn cô đến một cửa thông gió, đẩy cửa sổ , tiếng gào thét của zombie ngăn cách bởi lớp kính bên ngoài lập tức lớn hơn.
Anh đặt khẩu s.ú.n.g tay cô: "Nào, dạy em b.ắ.n súng."
Lên đạn, kéo chốt, Nghiêm Thừa Uyên kiên nhẫn dạy cô tư thế ngắm b.ắ.n chuẩn xác.
Bàn tay Nhan Ninh nhỏ, tay phủ lên mu bàn tay mềm mại của cô, thể dễ dàng bao bọc bộ bàn tay cô trong lòng bàn tay .
Anh kìm nén những suy nghĩ miên man đang trào dâng trong lòng, nắm tay cô đưa về phía , đầu ngón tay đặt lên cò súng.
"Ngắm chuẩn ?"
Nhan Ninh nghiêng , nheo mắt ngắm đầu một con zombie đang lang thang.
Nghiêm Thừa Uyên khẽ nhếch môi: "Ừm, b.ắ.n ."
Nhan Ninh chút do dự bóp cò, khẩu s.ú.n.g gắn giảm thanh, chỉ thấy một tiếng "bụp" trầm đục, đầu con zombie đó lập tức xuyên thủng, ngã ầm xuống đất.
Cô mở to mắt, hóa s.ú.n.g nhanh như , cảm giác còn nhanh hơn cả pháp khí của cô.
Thật lợi hại.
Chẳng trách con ai cũng súng.
Còn Nghiêm Thừa Uyên càng kinh ngạc hơn cô, nắm tay cô, chính là sợ lực giật quá mạnh cô sẽ chịu nổi.
Kết quả đừng là chịu nổi lực giật, tay cô vững như bàn thạch, chẳng hề run lấy một cái.
Hơn nữa b.ắ.n s.ú.n.g bình tĩnh, độ chính xác cũng .
"Thật sự là đầu tiên em b.ắ.n súng?" Anh xác nhận một nữa.
Nhan Ninh gật đầu.
Nếu , thì thời gian cô luyện tập pháp khí cũng hai năm rưỡi .
Nghiêm Thừa Uyên ngờ thiên tài ở ngay bên cạnh , rằng cũng luyện tập một thời gian mới độ chính xác như .
Vừa định khen cô thêm vài câu, ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống, đột ngột về phía bóng tối lưng cô.
"Sao , lo lắng cho em gái ?" Giọng Nghiêm Thừa Uyên mang theo vẻ chế nhạo.
Nhan Ninh đầu , thấy bóng dáng Tần Dục hiện từ trong bóng tối.
Tần Dục ánh mắt thản nhiên, sải bước dài thong thả về phía : "Nửa đêm nửa hôm , ngủ?"
Nghiêm Thừa Uyên lười biếng nhếch mép: "Mất ngủ, ?"
"Ồ, mất ngủ," Tần Dục bước qua , đến tường kính, lặng lẽ những con zombie đang hoạt động bên ngoài, "Mất ngủ bao lâu ?"
"Liên quan gì đến ."
Vừa dứt lời, Nghiêm Thừa Uyên liền thấy Nhan Ninh đang bên cạnh, đôi mắt trong veo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-17-nguoi-tot-di-cung-nhau.html.]
Anh mới nhớ , dù thì Tần Dục cũng là trai của Nhan Ninh.
Khụ, thể tỏ thái độ quá tệ .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"... Có chuyện gì thì thẳng ."
Nghiêm Thừa Uyên cố gắng kiềm chế để giọng điệu của bớt gay gắt.
Ánh mắt Tần Dục chút khó hiểu: "Cửa cuốn của siêu thị thực chất hỏng, căn bản là đóng đúng ?"
Câu như đánh trúng tim đen, Nghiêm Thừa Uyên lập tức im bặt.
Anh chằm chằm mặt Tần Dục, một lúc mới khẩy một tiếng: "Anh đúng là tinh tường."
"Nếu thì chẳng cần đặc biệt cử canh cửa, đóng cửa ăn uống hưởng thụ chẳng an hơn ?"
Sắc mặt Nghiêm Thừa Uyên dần trở nên căng thẳng, bởi vì Tần Dục sai, thực chất siêu thị hề an .
Mặc dù vật tư dồi dào, nhưng ban đêm khả năng zombie xông cũng cao.
Những trong siêu thị hiện giờ thể ngủ ngon giấc, là bởi vì mỗi đêm đều ở lầu quan sát tình hình xung quanh.
Nếu zombie lẻ tẻ xông , sẽ trực tiếp nổ s.ú.n.g tiêu diệt.
s.ú.n.g của chỉ thể đối phó với zombie lẻ tẻ, nếu zombie bùng phát, lượng quá nhiều đến mức ứng phó nổi, thì những trong siêu thị chỉ còn nước mỗi tự lo .
"Những trong siêu thị vẫn đúng ?" Tần Dục bình tĩnh .
"Nếu thì ? Ban đầu còn thể ngủ một giấc yên , cho bọn họ tình hình hiện tại, chắc bọn họ chẳng ngủ nữa ."
"Chưa từng nghĩ đến chuyện rời ? Tìm một nơi an hơn."
"Nghĩ nhiều , ở đây ăn uống, bọn họ thể mạo hiểm rời chứ."
" đang hỏi ."
Tần Dục đầu, thẳng mắt : "Chúng sẽ ở đây lâu, định đến thành phố Thanh Vân."
Nghiêm Thừa Uyên sững , đột nhiên khẩy một tiếng: "Tần Dục, quên , ghét đấy, thể cùng các ."
Bị như , Tần Dục cũng biểu hiện gì khác thường, chỉ ừ một tiếng: "Vậy nên định ở đây bảo vệ bọn họ?"
Bảo vệ?
Nghiêm Thừa Uyên thực chất là một thích đem những từ ngữ như bảo vệ, giúp đỡ mà , cảm thấy những điều kỳ quặc.
Anh tự nhận là chính nghĩa gì, ít nhất là khi mạt thế bùng nổ, bao giờ đồng cảm với những đáng thương, chỉ cảm thấy bọn họ đáng đời.
tại , bây giờ ở đây canh gác đêm qua đêm khác, đảm bảo an cho những .
Rõ ràng những cũng tin tưởng , thậm chí còn những như Lâm Bình ghét .
Rốt cuộc là vì , cũng hiểu.
Nghiêm Thừa Uyên cau mày, bực bội vò vò mái tóc vàng rối bù của : "Tần Dục, bớt vài câu , phiền phức."
Tần Dục một cái đầy ẩn ý, thật sự thêm gì nữa.
Nhan Ninh bên cạnh , đưa tay kéo kéo tay áo Nghiêm Thừa Uyên.
"Đi cùng ..."
Cô thực chất thích Nghiêm Thừa Uyên.
Nghiêm Thừa Uyên cúi đầu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong mắt đột nhiên hiện lên một chút ý ranh mãnh.
"Nếu em Nhan Ninh đồng ý bạn gái , thì cũng là ."
Tần Dục lạnh lùng liếc .
Nghiêm Thừa Uyên: "..."
Tên chẳng đùa giỡn gì cả, thật là chán.