Nhan Ninh cầm bút cau mày, quê quán phía , cô cũng   là gì.
Ngoài cái tên , cô chẳng  cái nào.
"Xin , cô   hiểu mấy cái  lắm," Tần Dục tự nhiên nhận lấy cây bút trong tay cô, "Để  điền cho."
Trần Văn Tĩnh  khó hiểu. Không hiểu mấy cái  lắm? Chẳng lẽ là  nước ngoài?
Quả thật,  màu mắt của cô, là con lai ?
Chẳng trách  xinh  như .
Trần Văn Tĩnh thầm cảm thán trong lòng, ngẩng đầu lên , hai mắt đột nhiên trợn to.
Sao  là một    trai ngời ngời nữa !
Hơn nữa  chỉ riêng bọn họ, hôm nay cả đội đến đăng ký   nào  nấy đều  ngoại hình  tệ, hơn nữa mỗi  đều  khí chất riêng.
Trần Văn Tĩnh: Hôm nay đúng là  mở mang tầm mắt .jpg
Sau khi đăng ký xong,    đưa đến "căn nhà  dùng  nhà kho" mà La Tử Văn  .
Căn nhà    ai ở cũng là  lý do, ban đầu là một tòa nhà ký túc xá 4 tầng,  đó nhà máy  cải tạo 3 tầng đầu tiên thành tòa nhà văn phòng, căn nhà  ở tầng 4 đương nhiên trở thành nhà kho.
Sau khi dọn dẹp hết đống đồ lặt vặt chất đống trong nhà,  qua cũng khá rộng rãi, 3 phòng ngủ 2 phòng khách, ở 7  bọn họ cũng dư dả.
Chỉ là trong nhà ngoài chăn đệm mà La Tử Văn đưa tới, trống  chẳng  gì cả.
Vì là con gái duy nhất nên Nhan Ninh    nhường nhịn, phân cho một phòng riêng, những  khác  phân  2 phòng còn .
Cô ôm chăn đệm  phòng riêng của   một lượt, tuy diện tích  lớn, nhưng dù  cũng  chỗ ở riêng.
Hơn nữa khu an    cũng khá đáng tin cậy,   bọn họ sẽ ở  đây  lâu cũng nên.
Nhan Ninh đặt chăn đệm trong tay xuống sàn,   quanh căn phòng một lượt,  tới  lui vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Thiếu cái gì nhỉ?
Cô nghĩ một lát, lấy  từ túi gấm thần kỳ một chiếc giường công chúa sang trọng và một chiếc tủ quần áo lớn kiểu Âu đặt xuống đất,  đó  treo tất cả quần áo   thu thập  dọc đường  tủ một cách gọn gàng.
Ừm, quả nhiên  thoải mái hơn nhiều .
Chỉ là khung giường gỗ thịt của chiếc giường sang trọng  cộm một chút, Nhan Ninh nghĩ ngợi, thêm một lớp đệm dày   lên, lập tức cảm thấy   thư thái.
Sau khi dọn dẹp xong phòng , cô tò mò  tham quan phòng của những  khác.
Phòng của những  khác  qua đều trống trơn, chỉ  vài chiếc chăn đệm  trải  sàn nhà.
Cảm giác nghèo nàn xơ xác ập đến.
Sao  thể để   ngủ  sàn nhà cứng ngắc như  !
Tinh thần trách nhiệm của Nhan Ninh lập tức bùng nổ, ầm ầm ầm sắp xếp giường và tủ quần áo cho  , còn tiện tay đặt một bộ sofa màu hồng mềm mại và bàn  xinh xắn ở phòng khách.
Thêm một tấm thảm lông màu hồng nữa, đúng là  thể lăn lộn  sàn luôn!
Nhìn mặt bàn bếp trống trơn, Nhan Ninh  như  ảo thuật biến  nồi niêu xoong chảo bát đũa và gia vị linh tinh.
Thêm đông thêm tây, thậm chí cả xà phòng dầu gội sữa tắm cũng bày  cho  , căn phòng rộng rãi ban đầu suýt chút nữa  lấp đầy.
Tô Lăng  bên cạnh im lặng  căn nhà     đổi, khẽ hỏi Tần Dục: "Cứ để cô      chứ?"
Cả rèm cửa cũng  cô đổi thành màu hồng viền ren  kìa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-51-ngheo-nan-xo-xac-mot-can-phong-toan-do-mau-hong.html.]
Tần Dục  bóng lưng cô bận rộn như ong mật, khóe môi  khỏi nhếch lên: "Không , để cô   ."
Tô Lăng: "..."
Anh bạn, sự cưng chiều trong mắt  sắp tràn  ngoài  đấy.
Nhan Ninh bận rộn hồi lâu, mặt trời  ngả về tây, sắc trời dần dần tối sầm .
Lệ Nhậm báo cáo công việc xong cũng trở về lúc .
Khoảnh khắc đẩy cửa bước ,   cứ tưởng   nhầm,  lùi  ngoài  một lượt.
Hình như đúng là chỗ   sai.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
 mà cả căn nhà  màu hồng là ?
Ứng Thiên Tiếu   từ phòng, thấy Lệ Nhậm  ngập ngừng ở cửa, nhiệt tình chào hỏi: "Ồ,  về  !"
Lệ Nhậm đầy đầu dấu chấm hỏi: "... Chuyện gì thế ?"
Sao  ngoài một chuyến về nhà   trang hoàng lộng lẫy thế ?
"À, Nhan Ninh trang trí cho   đấy, còn thêm giường cho  nữa,    xem ?" Ứng Thiên Tiếu trả lời.
Lệ Nhậm: "..."
Anh   đến cửa phòng , bên trong ban đầu là 3 tấm nệm trải  đất, bây giờ   bày biện chỉnh tề 3 chiếc giường đơn, thậm chí còn  cả tủ đầu giường.
Chỉ là giường cũng  màu hồng.
... Khó mà đánh giá .
Thấy Lệ Nhậm  ở cửa phòng với vẻ mặt cứng đờ, Ứng Thiên Tiếu vỗ vai   một cái đầy đồng cảm: "Quen  là ,  đây  cũng ."
"Tần Dục canh Nhan Ninh  ?" Lệ Nhậm hỏi.
"Ừ, Nhan Ninh   gian mà," Ứng Thiên Tiếu bất lực xòe tay, "  cũng  ngờ cô   gom  nhiều đồ nội thất màu hồng đến ."
Đáy mắt Lệ Nhậm lóe lên tia sáng khó hiểu.
"Những  khác ?" Lệ Nhậm hỏi, "Sao chỉ   ?"
"Nhan Ninh đang ở trong phòng, những  khác    dạo xung quanh, đều  ngoài ." Ứng Thiên Tiếu thuận miệng trả lời.
Đi dạo xung quanh?
Lệ Nhậm  tỏ ý kiến, chắc là  ngoài thu thập tình báo .
Không lâu , Tần Dục trở về,  lịch sự gật đầu với Lệ Nhậm ở phòng khách coi như chào hỏi.
Ánh mắt Lệ Nhậm  chằm chằm  , đột nhiên lên tiếng: "Muốn  khu an   là thế nào, hỏi  chẳng  nhanh nhất ?"
Bước chân Tần Dục khựng ,  đầu   : " cứ tưởng    ."
"Không  gì   , dù  chúng  cũng coi như là bạn bè ."
Lệ Nhậm cố ý nhấn mạnh hai chữ "bạn bè".
Tần Dục khẽ nhướn mày,  đó bình tĩnh  xuống  mặt  : "Không vội, chờ những  khác về ."
Đợi đến khi    lượt trở về, Tần Dục giải thích tình hình cho  ,  nên bây giờ 7  đều thoải mái   ghế sofa màu hồng  Lệ Nhậm giảng giải về tình hình của khu an  .
"Nói về những điều cơ bản nhất  nhé, khu an  sẽ phân phát lương thực hàng tuần theo định lượng, nhưng chỉ đủ duy trì nhu cầu sinh tồn cơ bản,  c.h.ế.t đói, nhưng cũng  no."