Nhan Ninh vui vẻ gật đầu.
Sau khi đêm xuống, Nhan Ninh  ngáp  về phòng, nhưng cô  bước   nhạy bén nhận  trong phòng hình như  gì đó  đúng.
  qua thì   vấn đề gì.
Nhan Ninh tưởng  nghĩ nhiều, đang định ung dung    giường thì đột nhiên ngửi thấy một mùi lạ.
Bước chân cô khựng , ánh mắt hướng về phía góc tường.
Trong cả căn phòng chỉ  chiếc giường lớn sang trọng và tủ quần áo kiểu Âu của cô, góc tường   gì cả, trống trơn.
 mùi lạ  rõ ràng là từ góc tường  truyền đến.
Nhan Ninh nghi ngờ  về phía đó, càng đến gần góc tường, mùi càng rõ ràng hơn.
Chiếc mũi nhỏ nhắn của cô khẽ động đậy,  bước thêm một bước thì đột nhiên  thấy tiếng hít thở gấp gáp.
Nhan Ninh sững , vai trái đột nhiên  thứ gì đó vô hình đẩy một cái, chạy vụt qua  cô, ngay  đó cửa phòng cô  mở tung, mùi hương   dần dần biến mất.
Nhan Ninh: "...?"
Chuyện gì , chẳng lẽ là zombie tiến hóa mới ?
 mùi   là mùi thối rữa   zombie, mà là mùi thơm thoang thoảng, tươi mát.
Nhan Ninh  hiểu,  khi đóng cửa phòng  liền  lên giường.
Thôi, ngủ  .
Lúc , ở góc cầu thang bên ngoài, một bóng  dần dần hiện  trong  khí, chính là Tề Mạn Ni.
Tề Mạn Ni ôm n.g.ự.c thở hổn hển, đây là  đầu tiên cô   phát hiện khi đang sử dụng dị năng tàng hình.
Sao  như ?
Nhớ đến hành động ngửi ngửi của Nhan Ninh, Tề Mạn Ni  chút  tin, ngửi ngửi tay , chẳng lẽ   cô   mùi ?
Không thể nào, để tránh  phát hiện, sữa tắm và dầu gội cô  dùng đều là loại  mùi.
Tề Mạn Ni  ngờ   thất bại trong nhiệm vụ đơn giản như .
Trước đây cô  dùng kỹ năng tàng hình   giữa đám zombie cũng giống như chỗ  .
Giờ thì   ăn  với Lý đoàn trưởng thế nào nữa.
Khi trở về chỗ ở của , Vương Thanh  thấy động tĩnh liền   từ phòng: "Sao  về nhanh ? Điều tra xong  ?"
"Đừng nhắc nữa," Tề Mạn Ni thở dài, "Bị phát hiện ngay lập tức."
"Sao  thể?" Vương Thanh  tin, "Cô vô tình giải trừ tàng hình ?"
"Không , là cô  tự phát hiện ," Tề Mạn Ni nhíu mày, "Khứu giác của cô  hình như  nhạy bén,  thể ngửi thấy mùi của ..."
Nói đến đây, Tề Mạn Ni cũng  chút  tự tin: "Trên   thật sự  mùi ?"
Cô   dậy đến gần Vương Thanh,  đó vén mái tóc đen mượt mà, lộ  chiếc cổ trắng nõn: " tự ngửi  , Vương Thanh,  ngửi giúp  xem."
Vương Thanh cứng đờ , đỏ mặt   chỗ khác.
Thực    vẫn luôn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng   cô , kể cả bây giờ.
"Sao ? Cậu ngửi nhanh lên." Tề Mạn Ni thúc giục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-60-tren-nguoi-toi-co-mui-thom-that-u-cau-ngui-giup-toi-xem.html.]
Vương Thanh đỏ bừng cả tai, che mặt liên tục lùi : "Ngày mai... Ngày mai chúng  đến kho hàng bên  điều tra xem , Lý đoàn trưởng  cô    nghi ngờ ăn trộm lương thực,  lẽ bên kho hàng sẽ  gì đó."
Tề Mạn Ni ồ một tiếng, kéo áo .
Chậc, tên    mắc bẫy ?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thả thính thất bại.jpg
Ngày hôm , Vương Thanh và Tề Mạn Ni đến kho hàng, hỏi  quản lý kho về tình hình quản lý lương thực,  chuyện mất mười mấy bao gạo  .
Người quản lý kho    tức giận: "Mấy  đang vu khống  đấy , nếu   mất mười mấy bao gạo thật thì  còn  quản lý kho  nữa ? Chẳng  kho   dọn sạch từ lâu  !"
Vương Thanh vội vàng giải thích: "Không  nghi ngờ , chúng  chỉ  tìm hiểu tình hình..."
"  mấy   hỏi gì,   là chuyện cô gái  dùng gạo đổi vàng ?" Người quản lý kho liếc bọn họ, "  kiểm tra , gạo cô  đưa cho  khác, dù là bao bì  xuất xứ đều   của chúng , kho hàng của chúng  căn bản   loại gạo đó."
"Nói cách khác,  chắc chắn cô   ăn trộm lương thực?" Vương Thanh hỏi.
"Đương nhiên ." Người quản lý kho trả lời  chắc chắn.
Điều  ngược  khiến Vương Thanh và Tề Mạn Ni  chút hoang mang.
Lý đoàn trưởng gọi bọn họ đến  chắc như đinh đóng cột rằng Nhan Ninh  nghi ngờ ăn trộm lương thực, còn bảo Tề Mạn Ni tàng hình lẻn  điều tra, nếu  gì bất thường thì báo cáo cho  .
 theo lời  quản lý kho, chuyện  thực   dễ điều tra rõ ràng.
"Dù  thì, cứ về báo cáo với Lý đoàn trưởng  ." Vương Thanh .
Tề Mạn Ni im lặng  , luôn cảm thấy chuyện   gì đó  đúng.
Hai  đến văn phòng của Lý Đức Khải báo cáo  đầu đuôi câu chuyện, Lý Đức Khải cũng   phản ứng gì đặc biệt,   đương nhiên  rõ lương thực của Nhan Ninh  thể là ăn trộm.
Bên kho hàng  là camera giám sát và thiết  dò hồng ngoại, còn  lực lượng đặc biệt luân phiên trực, tuyệt đối   là nơi Nhan Ninh  thể lẻn .
Hắn  chỉ  để hai   thử xem Nhan Ninh   là dị năng giả   thôi.
Lý Đức Khải  hỏi thêm một câu: "Vậy lúc Mạn Ni ẩn náu trong phòng cô ,  phát hiện gì bất thường ?"
"Không... Không  gì cả."
Không  tại , Tề Mạn Ni theo bản năng giấu diếm chuyện   phát hiện.
“Vậy ,” Lý Đức Khải khẽ , “Không ,    cố gắng hết sức , phần còn  cứ giao cho .”
Tề Mạn Ni và Vương Thanh khó hiểu    cùng rời khỏi văn phòng.
Sau khi bọn họ  , Lý Đức Khải mới sa sầm mặt, khinh thường khịt mũi: “Thức tỉnh dị năng  mà vẫn là hai kẻ vô dụng.”
Kết quả cuối cùng vẫn  tự   tay mới .
Nhan Ninh tưởng rằng đến bộ phận điều phối đăng ký là một việc  đơn giản, kết quả    đưa  cho cô mấy tờ đơn bảo cô điền thông tin.
Nhan Ninh  những chữ dày đặc  tờ đơn, đầu óc choáng váng.
Tại    nhiệm vụ  nhất định  điền mấy thứ  chứ!
“Cũng là vì   cho  , lỡ như xảy  chuyện gì, còn  thể…”
Nhân viên  việc còn   xong,    bên cạnh huých khuỷu tay : “Nói bậy bạ gì đó!”
Nhận   lỡ lời, nhân viên  việc vội vàng  : “Lúc đó đợi    thành nhiệm vụ trở về, còn  phân phát vật tư, phân nhà ở cho   nữa mà, đương nhiên là thông tin điền càng chi tiết càng .”
Người chịu đăng ký quá ít,  thể dọa   bỏ chạy nữa.
Cuối cùng vẫn là Tần Dục giúp Nhan Ninh  thành công việc điền đơn.