Sự đáng sợ của zombie tiến hóa, chỉ khi đối mặt trực tiếp mới  thể cảm nhận . Hai   đều nhờ  Nhan Ninh và Tần Dục bọn họ mới  thể thoát c.h.ế.t trong gang tấc.
Nếu   gì về zombie tiến hóa,  chuẩn  , vạn nhất  may gặp , cơ bản là đường chết.
"Chuyện zombie tiến hóa, đợi    thời gian sẽ  kỹ với ," Tô Lăng thở dài, "Tranh thủ khi dị năng của  còn duy trì , chúng   nhanh chóng  tìm Nhan Ninh và Tần Dục."
Gió  cầu rít gào, Nhan Ninh  cái đầu lâu chỉ còn  một nửa  mặt, cô  xổm xuống, dùng bàn tay lành lặn còn  nhặt lên một tinh thể phát sáng.
Tần Dục  đến bên cạnh cô, nắm lấy cánh tay  cắn đến rách da rách thịt của cô.
"Đau ?" Anh nhẹ giọng hỏi.
Nhìn thấy khuôn mặt của Tần Dục, nỗi đau đớn, tủi  và sợ hãi vẫn luôn  cô kìm nén trong lòng như bỗng chốc tuôn trào  hết.
Sống mũi cô cay cay, lao  lòng , ôm chặt lấy .
"Đau... Em  đau."
Giọng cô nghèn nghẹn, mang theo tiếng  nức nở.
"Em  ... sẽ biến thành zombie ?"
Trái tim Tần Dục như  hàng ngàn mũi kim đ.â.m , đau đớn vô cùng. Anh ôm chặt cô  lòng: "Sẽ , Nhan Ninh,  ở bên em,  sẽ luôn ở bên em."
Nhan Ninh vùi mặt  lòng ,   là đang tự an ủi   an ủi Tần Dục: "Em   con ,   chừng,  lẽ em sẽ  biến dị ."
  , giọng cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng Nhan Ninh  nhịn  mà  nức nở, nước mắt rơi lã chã.
Cô cũng sợ, sợ  sẽ biến thành zombie.
Cô   biến thành xác sống  .
"Đừng sợ," Tần Dục nâng mặt cô lên, "Nhan Ninh, em còn nhớ cỏ giải độc của em ?"
Lúc  Tô Lăng và Nghiêm Thừa Uyên  thương, cũng là ăn cỏ giải độc của Nhan Ninh, cuối cùng mới  biến dị.
Nhan Ninh sững , cô cố gắng lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe lấy cỏ giải độc , nhét  miệng.
Nhai vài cái khô khốc,  cô nuốt xuống.
Quả thật như Tần Dục , dù  tác dụng  , cũng  đánh cược một phen.
Phía  vang lên tiếng xe, là những  khác trong đội lái xe tải đến.
Zombie  cầu   Tần Dục g.i.ế.c gần hết, cộng thêm lớp lá chắn bảo vệ của Tô Lăng, những con zombie còn  cũng  còn tấn công bọn họ nữa.
Xe của bọn họ cuối cùng cũng  thể thuận lợi  lên cầu.
Cho đến khi  thấy Tần Dục và Nhan Ninh đang  giữa cầu, Lệ Nhậm mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật  quá, hai   đều còn sống.
Anh  vội vàng dừng xe, vẫy tay về phía bọn họ: "Hai , mau lên xe!"
Nhan Ninh theo bản năng trốn  lưng Tần Dục.
... Phải lên xe ?
Cô  chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn  Tần Dục dứt khoát kéo lên xe.
Vết thương do  cắn  cánh tay của Nhan Ninh  rõ ràng, lúc lên xe, tất cả   đều  thấy vết thương đang chảy m.á.u của cô.
Nghiêm Thừa Uyên bỗng  dậy: "Nhan Ninh, tay của em...?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-66-bi-can-roi-em-co-phai-cung-se-bien-thanh-zombie-khong.html.]
"...Ừm,  cắn ."
Những  lính trong xe  thấy câu , ánh mắt   đổi, đều đồng loạt lùi về  một bước, cố gắng tránh xa cô.
Lúc ,   ai nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Biết rõ  cắn  mà còn lên xe, đây   là hại cả xe ?"
Sắc mặt Nghiêm Thừa Uyên lập tức tối sầm, xoay  chĩa s.ú.n.g  những  lính  phía trong: "Vừa  ai  đấy! Ra đây!"
Một mảng im lặng.
Nghiêm Thừa Uyên  lạnh: "Dám  mà  dám nhận , đồ hèn."
Câu   dứt, một  lính đang cúi đầu  nhịn   dậy, cứng cổ : "Là   đấy! Anh  thế nào, g.i.ế.c  !"
"Im miệng!" Lệ Nhậm tức giận quát  , "Hôm nay nếu   Nhan Ninh và Tần Dục, chúng   thể sống sót   còn là vấn đề!"
Vương Thanh cũng ở một góc lặng lẽ lên tiếng: "Đội trưởng Lệ  đúng, bức tường băng của  thực  căn bản  thể cản nổi zombie tấn công, may mà  bọn họ."
Tên lính  trợn tròn mắt: "Mấy ...  ngay cả mấy  cũng  ?"
Cậu   những  đang chắn  mặt Nhan Ninh, kích động phản bác: "Mấy   sợ cô  đột nhiên biến dị, cắn c.h.ế.t mấy  !"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Không ngờ tất cả   đều quả quyết trả lời  .
"Không sợ."
Trên mặt bọn họ,    chút do dự  sợ hãi nào.
Những  khác  , ít nhất Tô Lăng là thật sự  sợ, chính   cũng từng ở bên bờ vực biến dị, hơn nữa lúc   sắp biến dị, Nhan Ninh cũng  hề bỏ rơi  .
Những  khác cũng đều là  từng  Nhan Ninh cứu,  thể nào bỏ mặc Nhan Ninh .
Còn lý do của Vương Thanh và Lệ Nhậm thì càng đơn giản hơn, bởi vì dị năng của bọn họ, vốn là sản phẩm của việc  cắn mà  biến thành zombie.
Nhan Ninh dù  cũng là dị năng giả, ai    thật sự biến dị  ?
Tên lính  cam lòng cúi đầu  những  bên cạnh, cố gắng tìm kiếm sự đồng tình: "Cũng   chỉ   nghĩ ... Này, mấy   gì  chứ!"
 những  lính khác đều né tránh ánh mắt của   với vẻ mặt chột , cúi gằm mặt xuống.
"Nếu cô  thật sự biến dị,  sẽ dẫn cô  xuống xe," Tần Dục  chằm chằm tên lính  với ánh mắt lạnh lùng, "Cậu cứ yên tâm,  đảm bảo sẽ  để cô   tổn thương bất kỳ ai trong  các ."
Tên lính ngây   cảnh Nhan Ninh    vây quanh hỏi han ân cần, đột nhiên cảm thấy  chút hoang đường.
Sao  thế , chẳng  ai  đỡ cho   cả.
Giống như...   mới là   cắn .
Vết thương  cánh tay của Nhan Ninh  lớn, m.á.u  thể cầm , vẫn đang  ngừng chảy .
"Không thể cứ để mặc như  ,  nhanh chóng cầm m.á.u mới ," Tô Lăng nhíu mày, "Nhan Ninh, cô còn thuốc khử trùng và băng bó ?"
"Có...  tìm xem."
Nhan Ninh  xuống một góc, cả  vô lực. Cơn đau do  con zombie  tấn công tinh thần vẫn còn lưu   từng thớ thịt, từng khúc xương của cô.
Cho đến tận bây giờ, tầm  của cô vẫn còn mờ mịt.
Có thể gắng gượng g.i.ế.c c.h.ế.t con zombie tiến hóa ,  là dùng hết sức lực cuối cùng của cô .
Tô Lăng  học  một chút kỹ năng băng bó từ chị gái , động tác cũng coi như thành thạo, bắt đầu khử trùng vết thương cho Nhan Ninh.
"Đau thì  cho  ." Tô Lăng .