Thấy Nhan Ninh khẽ gật đầu, Tô Lăng mới bắt đầu rắc bột thuốc tiêu viêm lên vết thương của cô.
Cậu tưởng Nhan Ninh sẽ kêu đau, sẽ òa lên.
ngoài dự đoán, Nhan Ninh hề phản ứng gì, thậm chí lông mày cũng nhíu lấy một cái.
Chắc chắn là đau, Tô Lăng cũng từng trải qua, trong lòng rõ ràng điều .
Cậu , đối với Nhan Ninh, bất cứ chỗ nào cô cũng đau hơn vết thương cắn nhiều.
Thấy cô chịu đau giỏi như , tâm trạng Tô Lăng chút phức tạp, khi bôi thuốc xong, quấn băng gạc cho cô từng vòng từng vòng.
Không khí trong xe chút nặng nề.
cũng tin , đó là xe của bọn họ cuối cùng cũng thuận lợi qua cầu vượt sông, đang hướng về phía kho lương thực của thị trấn.
Thị trấn khác gì so với những thị trấn bình thường khác, nhưng trong thị trấn một kho lương thực quốc gia, trữ hơn vạn tấn lương thực, đủ cho mười vạn ăn trong vài năm.
Không do lượng lớn zombie đều thu hút đến cây cầu vượt sông , trong thị trấn vẻ yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng mới thấy vài con zombie méo mó kỳ dị lang thang đường.
Lái xe thẳng đến cổng kho lương thực quốc gia, bọn họ cẩn thận dọn dẹp zombie ở gần đó, đó mới xuống xe trong kho.
Xét thấy Nhan Ninh thương, bất tiện, Lệ Nhậm với cô: "Nhan Ninh, cô cần , ở xe nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
Nhan Ninh lúc yếu, khẽ đáp một tiếng.
Tần Dục sờ trán cô, thấy nóng, với Lệ Nhậm: " ở chăm sóc cô , ."
Nghiêm Thừa Uyên mím môi: "Vậy chúng nhé, hai cẩn thận."
Tần Dục gật đầu.
Sau khi tất cả rời , chỉ còn và Nhan Ninh.
Mí mắt Nhan Ninh nặng trĩu, gần như sắp nhắm , lúc thấy Tần Dục khẽ hỏi bên tai: "Buồn ngủ ?"
"Ừm..."
Tần Dục một tay ôm eo cô, ôm cả cô lòng: "Buồn ngủ thì ngủ một lát ."
Tay Nhan Ninh nắm chặt lấy vạt áo , vùi mặt n.g.ự.c .
Rõ ràng cả hai đều dính đầy m.á.u zombie, mùi hề dễ chịu, nhưng , thở quen thuộc của Tần Dục khiến Nhan Ninh yên tâm, cứ thế mơ màng ngủ .
Không do quá yếu , tai mèo và đuôi mèo của cô dần dần hiện , ủ rũ chút sức sống nào.
Tần Dục một tay ôm cô, tay vuốt ve lưng cô, mãi đến khi cô gái trong lòng phát tiếng thở đều đều, mới dừng động tác, cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cô.
...
Sau khi những khác phá cửa kho lương thực, mới phát hiện kho lương thực lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Mà khi mở cửa kho chứa lương thực, tất cả đều cảnh tượng mắt cho kinh ngạc.
Vô bao gạo chất đống, lấp đầy cả nhà kho rộng lớn.
"Cái ... cái rốt cuộc là bao nhiêu đây?"
"Nghe là hơn vạn tấn?"
"Vậy tải trọng của xe tải chúng là..."
"...Cùng lắm là năm mươi tấn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-67-thuat-hoa-hinh-khong-duy-tri-noi-tai-va-duoi-u-ru-khong-chut-suc-song-nao.html.]
Hơn vạn tấn chia cho năm mươi tấn, nghĩa là, bọn họ chạy chạy hai trăm chuyến mới thể chở hết lương thực về.
Nhất thời, đều im lặng.
"Vậy nên, tại chúng chỉ lái một chiếc xe đến đây?"
"Bởi vì đăng ký quá ít, bọn họ chỉ đồng ý cho chúng một chiếc xe." Giọng Lệ Nhậm chút kỳ quặc.
Nói đúng hơn là, bộ phận điều phối khi giao nhiệm vụ cho bọn họ, càng mong bọn họ đến thăm dò tình hình hơn.
Dù những đến đều chết.
Bọn họ căn bản tin thể thật sự mang lương thực về .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Thực một đề xuất nhỏ," Tô Lăng giơ tay lên, "Nhan Ninh gian, thể nhờ cô giúp mang hết về."
Từ Kha và Ứng Thiên Tiếu cũng gật đầu theo.
Những lính , ai dám lên tiếng, Lệ Nhậm cũng im lặng trả lời.
Nghiêm Thừa Uyên nheo mắt: "Anh lo lắng Nhan Ninh sẽ chiếm hết gạo của riêng ?"
"Không ." Lệ Nhậm lập tức phủ nhận.
Anh sang Nghiêm Thừa Uyên, vẻ mặt khó hiểu: "Nếu cô biến dị giữa chừng, chẳng gạo đó sẽ lấy ?"
Nghiêm Thừa Uyên sững , nhất thời gì.
" chịu trách nhiệm cho mười vạn trong khu nhà máy, thể mạo hiểm , xin ." Lệ Nhậm nhỏ giọng .
Ứng Thiên Tiếu nhíu mày, bước lên một bước định gì đó, nhưng Từ Khoa kéo tay , lắc đầu với .
Tình hình của Nhan Ninh bây giờ vẫn rõ ràng, lúc tranh cãi.
Tô Lăng quanh , khuôn mặt trẻ trung thanh tú bỗng nở nụ : "Xin , yếu, thể vác nổi gạo, cố lên nhé."
Nụ đó, thế nào cũng thấy lạnh lẽo.
Bên trong kho lương thực yên tĩnh một lúc, cuối cùng Lệ Nhậm vẫn siết chặt nắm đấm, phất tay : "Đừng lãng phí thời gian nữa, mau vận chuyển lương thực ."
Sau đó, đều trèo lên nóc xe, chuẩn đó để về.
Mặc dù chỉ thể mang về năm mươi tấn lương thực, nhưng nếu thành công một thì thể thành công hai.
Nguyên nhân hai quân diệt, thể là do cây cầu lớn .
Vì xe tải quá tải nghiêm trọng, lốp xe gần như ép đến biến dạng, tài xế đạp ga hết cỡ, xe tải mới chịu nhúc nhích, chậm rãi tiến về phía .
Chỉ là tiếng động cơ quá lớn, những con zombie vốn đang lang thang gần đó bắt đầu đuổi theo hướng xe.
Xe tải chở một lượng lớn lương thực, tốc độ di chuyển thể quá nhanh, Lệ Nhậm liền sắp xếp năm ở gần đuôi xe, chuyên xử lý những con zombie thu hút.
Những lính tỏ vẻ khó xử: "Lệ đoàn trưởng, đạn dược của chúng đủ , lúc khi vượt cầu, đạn dược mang theo cơ bản dùng hết."
Những khác cũng nhao nhao phụ họa.
Lệ Nhậm đau đầu xoa xoa mi tâm, cũng dùng dị năng để giải quyết, nhưng đó ở chỗ cây cầu tiêu hao quá nhiều dị năng.
Nếu bây giờ sử dụng nữa, cơ thể cũng chịu nổi gánh nặng như .
Nghiêm Thừa Uyên mặt cảm xúc bọn họ, đột nhiên lên tiếng: "Các dùng loại đạn dược gì, thể cho xem một chút ?"
Người lính sửng sốt, về phía Lệ Nhậm để xin ý kiến.
Lệ Nhậm gật đầu.