Người lính lúc  mới lấy  một viên đạn từ băng đạn đưa cho Nghiêm Thừa Uyên.
Nghiêm Thừa Uyên cầm lên  thoáng qua,  đó vẫy tay với  lính : "Cậu  đây, đưa hai tay ."
Người lính ngoan ngoãn  theo, Nghiêm Thừa Uyên đưa tay  phía  lòng bàn tay của  ,  đó phát động dị năng.
Xoạt xoạt——
Đạn như  cần tiền, rơi xuống lòng bàn tay  lính một cách nhanh chóng, trong nháy mắt  xuất hiện một đống đạn.
Những  lính khác  nóc xe đều kinh ngạc trợn to mắt.
Đây là ảo thuật? Hay là dị năng?
"Dị năng của  cũng   tác dụng gì, chỉ  thể giúp  chút  thôi," Nghiêm Thừa Uyên , "Những  khác thiếu đạn cũng đến tìm  ."
Trong phút chốc, tất cả những  lính đều kích động vây quanh Nghiêm Thừa Uyên.
Có đạn dược , việc xử lý zombie trở nên đơn giản hơn  nhiều, chỉ cần  gặp  tình huống vô lý như cây cầu vượt sông, vài chục con zombie bình thường   gì đáng ngại đối với bọn họ.
Nhan Ninh  tiếng s.ú.n.g đánh thức, mơ màng mở mắt  , phát hiện  hình như đang ở  nóc xe.
Cơn đau    giảm bớt, Nhan Ninh  dậy từ trong lòng Tần Dục, xoa xoa đôi mắt mỏi mệt: "Sắp về  ?"
"Ừ." Tần Dục khẽ đáp.
Nhan Ninh nheo mắt  mặt trời đang lặn dần ở phía xa, trời   còn sớm nữa. Chắc chắn bọn họ  về  khi trời tối, nếu  bên ngoài sẽ  nguy hiểm.
Xe  lái đến gần cầu vượt sông, là nơi nguy hiểm nhất,   đều nín thở  chằm chằm về phía cây cầu, chuẩn  sẵn sàng chiến đấu.
Tuy nhiên, khi đến gần cây cầu, tất cả   đều sững sờ.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Mặc dù  zombie chen chúc  cầu   g.i.ế.c gần hết, nhưng  lượng còn  vẫn  đáng kể, ít nhất cũng   mấy trăm con.
Thế nhưng lúc   ,  cầu chỉ  la liệt xác zombie, những con zombie lang thang   mà đều biến mất  thấy tăm .
Cảm giác kỳ lạ  ngược  càng khiến   cảm thấy âm u đáng sợ.
Tài xế theo bản năng buông chân ga, tốc độ xe cũng chậm .
Lệ Nhậm lập tức cau mày lớn tiếng chỉ huy: "Đừng dừng , tiếp tục lái qua!"
Tài xế giật giật mí mắt, vội vàng đạp mạnh chân ga.
Khoảnh khắc xe chạy lên cầu, Nhan Ninh bỗng cảm thấy  một ánh mắt lạnh lẽo đang  chằm chằm  bọn họ.
Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, ánh mắt đó  biến mất.
Giống như   chỉ là ảo giác của cô.
Đi ngang qua nơi đáng lẽ là con zombie nhỏ  giết, Nhan Ninh cúi đầu  xuống, phát hiện đầu và  thể của con zombie nhỏ   biến mất.
Tim cô thắt , bỗng dưng  một dự cảm chẳng lành, theo bản năng sờ  túi áo của .
Tinh hạch zombie vẫn còn, cô xác định  g.i.ế.c con zombie   mới đúng.
 tại , trong lòng  mơ hồ cảm thấy bất an.
Nhan Ninh lấy tinh hạch , trực tiếp nhét  lòng bàn tay Tần Dục.
Tần Dục sờ  vật cứng và sắc nhọn trong lòng bàn tay, mắt  tối , nhưng  từ chối như  , chỉ im lặng nắm chặt tay.
Anh cần sức mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-68-day-la-ao-thuat-hay-la-di-nang.html.]
Bất kể bản  trở thành bộ dạng gì,  đều  bảo vệ Nhan Ninh.
Trên đường trở về khu an  tiếp theo,  là may mắn cũng , kỳ lạ cũng , bọn họ  gặp thêm một con zombie nào nữa.
Sắp đến khu an  , mấy  lính  xe thở phào nhẹ nhõm,   chuyện phiếm:
"Lần  chúng    xem là lập công lớn ?"
"Chắc chắn , tìm  kho lương thực lớn như , công lao to lớn đấy."
"Không   thể chuyển đến phòng đơn ở  nhỉ."
"Cậu mơ  quá đấy, khu của chúng   mấy phòng đơn ,  thấy  tăng lương đãi ngộ là  nhất ."
Lệ Nhậm khẽ ho một tiếng, tiếng  chuyện bên  nhỏ .
Tuy nhiên  mặt bọn họ vẫn nở nụ  rạng rỡ, phấn khích mong chờ hình ảnh trở về đầy ắp lương thực,  coi là  hùng.
Thế nhưng cảnh tượng   diễn  như tưởng tượng.
Tất cả bọn họ đều  chặn  ở ngoài cổng.
Rõ ràng mang theo cả xe lương thực trở về, nhưng cổng lớn của khu an    mở  ngay lập tức, ngược  camera giám sát từ từ chuyển hướng về phía bọn họ, đèn đỏ chớp nháy.
"Lệ đoàn trưởng, xin hỏi trong đội  ai  thương ?" Loa phóng thanh phía  vang lên giọng  khàn khàn như tiếng máy móc.
Lệ Nhậm sững ,  đầu  Nhan Ninh.
Ở đây     của , chuyện Nhan Ninh  thương  khó giấu giếm.
Chờ lát nữa sẽ trao đổi với La Tử Văn ,   thì  tiên để cô đến khu cách ly, đợi   báo cáo với Trần tư lệnh  tính .
"Lệ đoàn trưởng, xin hỏi trong đội  ai  thương ?" Giọng    lặp   nữa.
"Bị thương một ." Lệ Nhậm trả lời.
Camera giám sát  động đậy nữa.
Không lâu , cổng lớn  mở ,  mà Lý Đức Khải dẫn theo một đội   .
Lệ Nhậm lập tức cau mày: "Sao  là , La Tử Văn ?"
"Đương nhiên là  điều chuyển công tác ," Lý Đức Khải nhướng mày đầy ẩn ý, "Lơ là nhiệm vụ, tư túi tham ô, lý do  đủ ?"
Sắc mặt Lệ Nhậm lập tức lạnh xuống: "Lý do gì, trong lòng chúng  đều  rõ,  cần  tìm lý do đường hoàng như ."
Lý Đức Khải  mà  ,   liếc  xe lương thực chất đầy, vẻ mặt tán thưởng vỗ vai Lệ Nhậm.
"Có thể tìm  kho lương thực, còn mang về nhiều lương thực như , đúng là Lệ đoàn trưởng,  luôn khiến  bất ngờ."
Lệ Nhậm  khách khí hất tay    khỏi vai .
Lý Đức Khải  hề để tâm rút tay về,  đó bước qua   lớn tiếng  với  : "Người  thương cấm , vật tư giao cho  xử lý, những    thương  trong kiểm tra."
Lệ Nhậm đột nhiên  đầu ,  chằm chằm   với vẻ  thể tin : "Anh đang  gì ? Trước đây   đều cách ly  ? Hơn nữa trời sắp tối ."
"Đây là quy định mới ban hành mấy ngày nay, Lệ đoàn trưởng bận quá,  chú ý ?" Lý Đức Khải  khẩy, giọng điệu mỉa mai, "Hơn nữa, dị năng giả lợi hại như Nhan Ninh, ở ngoài qua đêm thì  chứ?"
Lệ Nhậm hít sâu một , đè nén cơn giận trong lòng: "Anh  như ,  báo cáo với Trần tư lệnh ?"
Nghe , Lý Đức Khải  to hơn: " cần báo cáo gì chứ?  chỉ  theo quy định thôi,  là ——"
Ánh mắt    Nhan Ninh đầy ẩn ý: "Có   thương còn   trộn  khu an ?"