"Sau khi thức tỉnh dị năng, tiếp tục tìm kiếm em gái, nhưng thu hoạch gì." Lệ Nhậm thở dài chán nản.
"Sau đó, tìm thấy đồng đội đẩy đám zombie, , tất cả chỉ là một cái bẫy, nhiệm vụ của là g.i.ế.c trong nhiệm vụ ."
"Vậy... đồng đội của thì ?" Nhan Ninh hỏi.
"Chết ," Giọng Lệ Nhậm lạnh xuống, "Gậy ông đập lưng ông thôi."
Nhan Ninh hiểu ý câu , nhưng Tần Dục và Tô Lăng hiểu, Lệ Nhậm đẩy " đồng đội" đám zombie.
Tần Dục nheo mắt: "Vậy tin em gái mắc kẹt ở thành phố Lạc là do Lý Đức Khải với ?"
Lệ Nhậm sững , đầu Tần Dục đang lái xe, thành thật cảm thán: "Anh quả nhiên là thông minh."
Tin tức đúng là do Lý Đức Khải cho , ban đầu tin tưởng Lý Đức Khải, vì mới chút do dự chạy đến thành phố Lạc để cứu .
Tuy nhiên, khi phát hiện Lý Đức Khải thực chất g.i.ế.c , Lệ Nhậm mới hiểu , cho dù là trong tận thế tàn khốc, cũng thể thiếu tranh giành quyền lực, lừa lọc lẫn .
Sau khi Lệ Nhậm sống sót trở về, Lý Đức Khải mục đích của bại lộ, vẫn luôn tìm cách nhằm , chính là hạ bệ Lệ Nhậm.
"Mặc dù là cái bẫy, nhưng vẫn , tin tức em gái ở thành phố Lạc rốt cuộc là thật do Lý Đức Khải bịa đặt."
Lý do là vì em gái thật sự từng học ở thành phố Lạc.
Anh luôn cảm thấy tin tức là bịa đặt.
"Lý Đức Khải là tham lam, khi , mục tiêu tiếp theo của chắc chắn là Trần tư lệnh," Lệ Nhậm nhỏ, "Để một tai mắt giúp theo dõi, cũng thể ngăn tay với Trần tư lệnh."
Nhan Ninh nghi ngờ hỏi: " Trần Văn Tĩnh với rằng ba cô hài lòng với Lý Đức Khải, ép cô cưới mà?"
Lệ Nhậm chút kinh ngạc Nhan Ninh: "Chuyện cô cũng ?"
Nhan Ninh úp mặt xuống bàn lẩm bẩm: "Tình cờ thôi."
" là chuyện , nhưng giống như cô ," Lệ Nhậm bất đắc dĩ , "Ban đầu Tư lệnh Trần quả thật ý Lý Đức Khải, nhưng đó ông tìm chuyện, hy vọng thể tiếp xúc nhiều hơn với con gái ông ."
Nhan Ninh "A" lên một tiếng, đột nhiên hiểu .
Chả trách hôm đó Lý Đức Khải tức giận Trần Văn Tĩnh thích Lệ Nhậm.
Chắc chắn là Tư lệnh Trần con rể nữa, với mấy câu kiểu như con gái ông thích Lệ Nhậm hơn.
mà cũng đúng, so sánh Lý Đức Khải với Lệ Nhậm, ai mà chẳng chọn Lệ Nhậm.
Đẹp trai, tính cách , mạnh hơn cái tên khốn nạn Lý Đức Khải bao nhiêu .
"Vậy thấy Trần Văn Tĩnh thế nào? Anh thích cô ?" Nhan Ninh chớp chớp mắt hỏi.
Lệ Nhậm nhất thời nghẹn lời, im lặng Nhan Ninh.
Anh vì Nhan Ninh mà rời khỏi khu an , mà Nhan Ninh còn hỏi thích Trần Văn Tĩnh ?
Ngay đó, Lệ Nhậm liền phát hiện Tần Dục đang với ánh mắt lạnh lùng, sự lạnh lẽo trong đôi mắt đen láy gần như hóa thành thực thể.
Lệ Nhậm lặng lẽ nuốt xuống những lời định .
Tên , tính chiếm hữu cũng quá mạnh đấy.
Trời dần tối, hai chiếc xe lượt dừng cửa một khách sạn nghỉ dưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-70-tinh-chiem-huu-cung-qua-manh-roi-day.html.]
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thành phố Thanh Vân làn sóng zombie xâm chiếm, vì cũng giống như những thành phố khác, cũng là núi xác biển máu. Sảnh lớn tầng một của khách sạn ngoại trừ lộn xộn thì dường như khác gì tận thế.
"Thật giả , tối nay chúng ngủ ở đây?" Ứng Thiên Tiếu kinh ngạc, "Ai mở phòng cho chúng ?"
" mở chứ ai," Nhan Ninh tủm tỉm, "Mọi ngủ phòng nào thì mở phòng đó."
Ứng Thiên Tiếu lúc mới nhớ , Nhan Ninh còn một kỹ năng mở khóa xuất thần nhập hóa.
"Vậy thì nhất định ở phòng Tổng thống cao cấp nhất !" Ứng Thiên Tiếu mạnh dạn ước nguyện.
Nơi mà tận thế ở nổi, thì tận thế cứ hưởng thụ một chút !
Tuy nhiên, phòng Tổng thống tầng cao nhất, thang máy ngừng hoạt động từ lâu, bọn họ leo bộ lên tận tầng 28.
Ứng Thiên Tiếu: "..."
Ứng Thiên Tiếu: "Hay là thôi ."
"Sao thể thôi ," Tô Lăng chút do dự về phía cầu thang bộ của lối thoát hiểm, "Đã đến thì đương nhiên ở phòng nhất."
Vất vả lắm mới leo lên đến tầng 28, Ứng Thiên Tiếu cảm thấy chân sắp gãy đến nơi, vịn tường thở hổn hển, tình trạng của những khác cũng chẳng khá hơn là bao.
Lệ Nhậm liếc bọn họ một cái, lắc đầu: "Nhìn là thiếu rèn luyện ."
Mọi : ???
Ai mà leo một mạch 28 tầng mà chẳng mệt chứ!
Lệ Nhậm nhướn mày, giơ tay chỉ Nhan Ninh.
Nhan Ninh đang thử mở khóa cửa phòng Tổng thống, thở của cô đều đặn, giống như leo 28 tầng mà giống như mới bộ 28 mét .
Hơn nữa, cô còn là duy nhất thương trong nhóm.
Mọi : ... Quái vật .
Năm phòng Tổng thống tầng 28 đều Nhan Ninh mở , bọn họ tham quan một vòng, sự xa hoa tráng lệ bên trong cho kinh ngạc.
Tô Lăng trợn tròn mắt trái : "Cái mà đặt tận thế thì một đêm bao nhiêu tiền? Mấy nghìn ?"
"Tám mươi tám nghìn." Nghiêm Thừa Uyên trả lời.
... ??? Tám mươi tám nghìn?
Ở một đêm?
Tô Lăng vô cùng chấn động: "Người giàu thật đáng sợ... Khoan , ?"
Nghiêm Thừa Uyên mân mê khẩu s.ú.n.g trong tay, giọng điệu tùy ý: "Phòng Tổng thống của khách sạn , từng ở ."
Trong giây lát, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Không ngờ, Nghiêm Thừa Uyên là một giàu ẩn giấu.
Nghiêm Thừa Uyên nhếch mép: "Mọi cái vẻ mặt gì , nhiều tiền bây giờ cũng chẳng chỗ tiêu."
"... Cũng đúng," Tô Lăng khỏi chút đồng cảm với , "Vậy thì sự chênh lệch và tận thế của cũng quá lớn ."
" cảm giác chênh lệch nào cả," Nghiêm Thừa Uyên nhướng mày, "Có thể thức tỉnh dị năng là chọn trong vạn , cảm giác chênh lệch chứ."
Tô Lăng phì , cũng đúng.