Nhan Ninh cửa sổ sát đất khổng lồ, về phía mặt trời gần như chìm xuống đường chân trời.
Cô vẫn còn nhớ đầu tiên đến thế giới loài , dù là ban đêm thì thành phố cũng sáng như ban ngày, khắp nơi đều là những tòa nhà cao tầng lộng lẫy và ánh đèn neon rực rỡ sắc màu.
Còn bây giờ, trời tối, cả thành phố chìm trong bóng tối, thấy một chút ánh sáng nào.
"Sao ?" Tần Dục đến bên cạnh cô hỏi.
Nhan Ninh cụp mắt xuống, hàng mi dài và cong phủ xuống một vùng bóng râm ở đuôi mắt cô.
"Em vẫn thích thế giới loài đây hơn."
Trong đôi mắt đen láy của Tần Dục xuất hiện một tia gợn sóng: "Trước đây?"
Nhan Ninh gật đầu.
Khoảng thời gian cô yêu thích nhất chính là thời gian sống cùng Tần Dục mười năm .
Cuộn tròn trong lòng Tần Dục lười biếng phơi nắng, âm thanh vui vẻ hoặc ồn ào phát từ TV, chờ Tần Dục cho cô một bát cơm mèo thơm phức.
Ấm áp, bình yên, thoải mái.
...
Mặc dù lượng zombie trong thành phố Thanh Vân ít, nhưng để đảm bảo an , quyết định cố gắng ở hai ba một phòng, phòng trường hợp tình huống bất ngờ xảy .
Tần Dục đương nhiên ở cùng phòng với Nhan Ninh, ban đêm thể chăm sóc cô.
Sau khi đóng cửa phòng, ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ chiếu , miễn cưỡng cung cấp một chút ánh sáng cho căn phòng.
Người Nhan Ninh dính đầy m.á.u zombie, cô cũng thể cứ thế lên giường với mùi m.á.u tanh nồng nặc như .
Cô phòng tắm, mở vòi nước thử, quả nhiên nước.
Nhan Ninh đành lấy một thùng nước từ túi gấm thần kỳ, ướt khăn kiên nhẫn lau sạch vết m.á.u , đó một bộ quần áo sạch sẽ.
Cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều .
Nhan Ninh cúi đầu vết thương cánh tay .
Khả năng tự lành của yêu tộc mạnh hơn con nhiều, qua lâu như , vết thương nhỏ theo lý mà thì lành một nửa mới đúng, nhưng đến bây giờ vẫn còn m.á.u thấm từ băng gạc.
Cô do dự một chút, nhịn đau từng vòng từng vòng gỡ băng gạc quấn cánh tay , để lộ vết thương m.á.u thịt be bét.
Ánh sáng trong phòng tắm yếu, nhưng thị lực của Nhan Ninh ảnh hưởng, so với ban ngày thì vết thương của cô dường như gì đổi.
Quả nhiên, vết thương do zombie cắn thể so sánh với vết thương bình thường .
Cô lấy băng gạc và thuốc mới , y như đúc mà băng bó cho .
Dù cũng mệt mỏi cả ngày , lúc Nhan Ninh cũng chút mệt mỏi, xuống chiếc giường lớn mềm mại lâu thì mơ màng ngủ .
Khi Tần Dục dọn dẹp xong thì thấy Nhan Ninh đang ngủ say, chỉ là hình như cô đang mơ thấy gì đó, lẩm bẩm rõ ràng.
"Đừng... Em..."
Tần Dục xuống bên giường cô, cúi gần, rõ cô đang gì.
"... Không ... Em đói ... Tần Dục..."
Đôi mắt Tần Dục khẽ động, vuốt ve khuôn mặt Nhan Ninh, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má mềm mại của cô: "Nhan Ninh, em đang mơ thấy gì ?"
Giấc mơ của Nhan Ninh cũng chút hoang đường.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Cô mơ thấy lúc còn là mèo, Tần Dục nắm lấy móng vuốt nhỏ của cô, ép cô cắt móng vuốt.
Nhan Ninh vô cùng tức giận.
Sao thể cắt móng vuốt quan trọng của cô chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-71-noi-nhuc-cua-doi-meo.html.]
Cô tức giận cào Tần Dục một cái để cảnh cáo, để năm vết cào mu bàn tay .
Sau đó, cô thấy sắc mặt Tần Dục lạnh xuống, trực tiếp dậy về phòng.
Nhan Ninh phồng má hờn dỗi, cuộn tròn ghế sofa ngủ .
Đến tối, Nhan Ninh tỉnh dậy, bụng cô trống rỗng, vì cô đến phòng Tần Dục tìm .
Tần Dục đang bài tập ở bàn, cô nhảy một bước, trực tiếp nhảy lên đùi , hiệu ăn cơm.
Kết quả là Tần Dục lạnh lùng đặt cô xuống đất.
Cô nhảy lên đùi Tần Dục, Tần Dục đặt cô xuống.
Nhan Ninh xù lông, meo meo kêu với Tần Dục.
Tần Dục lạnh lùng liếc cô một cái: "Không cắt móng vuốt thì cơm tối ăn."
Nhan Ninh: "..."
Cuối cùng, cô vẫn ngoan ngoãn chủ động duỗi móng vuốt , nước mắt lưng tròng để Tần Dục cắt bỏ móng vuốt sắc nhọn của .
Nỗi nhục của đời mèo.
Sáng hôm , khi trời sáng, Nhan Ninh tỉnh dậy, mở mắt thấy khuôn mặt mỹ, lạnh lùng, tuấn tú ở gần trong gang tấc, Tần Dục đang bên cạnh cô.
Hình như cảm nhận động tĩnh của cô, Tần Dục cũng nhanh chóng mở mắt , đôi đồng tử đen láy của như mực, phảng phất nước nhàn nhạt, ánh mắt u ám sâu thẳm, thấy đáy.
Trái tim Nhan Ninh khỏi đập thình thịch, chút ngây .
Ở yêu giới, cô gặp nhiều yêu quái hóa hình thành mỹ nam, nhưng bọn họ đều thể sánh bằng Tần Dục.
Tần Dục thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Nhan Ninh đáng yêu, nhịn đưa tay sờ sờ mặt cô.
"Ngủ ngon ?"
"Ừm!" Nhan Ninh nhanh chóng gật đầu.
"Mơ thấy gì ?"
Nhan Ninh chớp chớp mắt, cô mơ thấy gì?
Tần Dục cúi đầu đôi môi mềm mại, hồng hào của cô, ánh mắt tối một chút, bàn tay vốn đang đặt mặt cô chuyển sang nắm lấy cằm cô, đó hôn xuống thật sâu.
Nụ hôn bất ngờ khiến Nhan Ninh giật , cô vội vàng đẩy Tần Dục : "Không , vết thương của em vẫn lành, lỡ biến thành zombie thì ?"
Nghe , Tần Dục khẽ , giọng khàn khàn, mang theo chút ý tứ dụ dỗ: "Zombie thì , hôn ?"
Mặt Nhan Ninh đỏ bừng, cô há miệng, nên phản bác lời như thế nào.
"Lại đây."
Tần Dục vẫy tay với cô, ánh mắt dịu dàng, đáy mắt là sự mê hoặc thể che giấu.
Nhan Ninh như trở về giấc mơ đêm qua, hình như vẫn là mèo, Tần Dục nắm giữ điểm yếu.
Cô tự chủ mà dịch chuyển gần, đó Tần Dục ôm eo kéo lòng.
Nhan Ninh ngã lòng , nghiêng đầu hôn lên môi cô một nữa.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn âm thanh ái .
...
Sau khi những khác lượt thức dậy, bảy tập trung ăn sáng.
Đốt lửa đun nước nóng, thưởng thức một bát mì gói nóng hổi.
Ăn uống no say, Tô Lăng hỏi Nhan Ninh: "Vết thương của em thế nào ?"
Nhan Ninh đưa tay quấn đầy băng gạc cho xem.