"Cũng nên thuốc , gỡ băng gạc ." Tô Lăng xong, lấy thuốc trị thương ngoài da mang theo bên .
Nhan Ninh ngoan ngoãn gỡ băng gạc , nhưng vết thương dọa sợ.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Vùng da xung quanh vết thương của cô mà chuyển sang màu tím xanh.
?? Đây chẳng là dấu hiệu sắp biến thành zombie ?
Nhan Ninh lo lắng nắm lấy tay Tần Dục: "Xong , em sắp biến thành zombie !"
Tần Dục: "...?"
Nhan Ninh đưa tay cho xem, nghiêm túc chỉ chỗ chuyển sang màu tím xanh: "Anh xem, màu của zombie ."
Tô Lăng liếc , thản nhiên : "Đây là m.á.u bầm."
"Máu bầm?" Nhan Ninh chớp mắt.
"Băng gạc quấn quá chặt, cộng thêm việc m.á.u chảy liên tục dẫn đến bầm tím," Tô Lăng nhẹ nhàng ấn chỗ bầm tím, " mà cô chắc chứ? Lúc đó và Nghiêm Thừa Uyên thương, cũng là chịu đựng qua một đêm là ."
Nghiêm Thừa Uyên đột nhiên nhận điều gì đó: "Ba dị năng giả trong đội chúng zombie cắn đều , là dị năng giả sẽ lây nhiễm hai ?"
Nhan Ninh im lặng.
cô dị năng giả, thậm chí còn con .
Tần Dục lắc đầu: "Cũng thể là do cỏ giải độc của Nhan Ninh tác dụng, quá nhiều yếu tố chắc chắn, thể đưa kết luận vội vàng ."
Lệ Nhậm vuốt cằm suy nghĩ: "Theo lý mà , nếu dị năng giả thật sự thể tạo kháng thể, thì chắc chắn thể nghiên cứu vắc-xin chống virus zombie."
" bây giờ tình hình , còn nhà nghiên cứu nào sống sót cũng khó , chứ đừng đến việc nghiên cứu vắc-xin," Tô Lăng thở dài u sầu, "Nói đến, nếu tận thế bùng phát, giờ chắc đang tham gia kỳ thi đại học ."
Cậu mãi mãi mất cơ hội khi chỉ còn một bước nữa là bước chân cánh cổng đại học.
Nghiêm Thừa Uyên sững , lúc mới nhớ , hôm nay là ngày 8 tháng 6.
Sau tận thế, nhiều sống qua ngày nào ngày đó, từ lâu đánh mất khái niệm về thời gian.
Lúc , bộ đàm đặt bàn của Lệ Nhâm đột nhiên phát tiếng rè rè, ngay đó là giọng của một đàn ông: "Đoàn trưởng Lệ, Lý Đức Khải chuẩn phái đội xe đến kho lương thực quốc gia vận chuyển lương thực, năm mươi chiếc xe tải của bộ căn cứ điều động hết ."
Lệ Nhậm nhíu mày, cầm bộ đàm lên trả lời: "Hắn tự ?"
"Không , chỉ định Vương Thanh dẫn đội, nhưng Tề Mạn Ni chủ động xin , cũng theo luôn ."
"Ừm, rõ."
Lệ Nhâm kết thúc cuộc trò chuyện một cách ngắn gọn, đó đặt bộ đàm xuống, sắc mặt khó coi : "Tên Lý Đức Khải đó thật sự là sợ chết, chuyện gì nguy hiểm cũng ."
Ứng Thiên Tiếu nghi ngờ: " hôm qua lúc chúng về, zombie tập trung ở đó đều biến mất ? Chắc sẽ nguy hiểm gì nhỉ?"
"... Không," Tần Dục nhíu mày, "Zombie tập trung ban đầu đột nhiên biến mất hết mới càng kỳ lạ, khả năng cao là một con zombie tiến hóa khác triệu tập , đoán nó và con zombie cầu đó hướng tiến hóa giống ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-72-pha-huy-khu-an-toan.html.]
Nhan Ninh đột nhiên nhớ đến ánh mắt thoáng qua lúc bọn họ về hôm qua.
"Hướng tiến hóa giống ?" Tô Lăng sững sờ, "Chính là loại zombie mà Nhan Ninh , thể tấn công tinh thần bằng mắt ?"
Nghiêm Thừa Uyên nhếch mép: "Vậy chẳng là nhắm mắt đánh với nó ? Làm thể chứ?"
Tần Dục khẽ nhếch khóe miệng: "Nhan Ninh chính là nhắm mắt đánh với nó, còn g.i.ế.c c.h.ế.t nó nữa."
Ngay lập tức, tất cả đều Nhan Ninh với ánh mắt kinh ngạc, trong mắt đều hai chữ - Quá mạnh.
Nhan Ninh: "..."
Nào khoa trương như , cô cũng chỉ nhắm mắt lúc cuối cùng thôi, hơn nữa thính giác của mèo yêu bọn họ vốn nhạy hơn con nhiều, tiếng đoán vị trí là chuyện đơn giản.
"Nó triệu tập một lượng lớn zombie, chắc chắn mục đích của nó, hoặc là báo thù cho con zombie nhỏ đó, hoặc là..."
Tần Dục chậm rãi quanh mặt, từng chữ từng chữ : "Nó phá hủy khu an ."
Lệ Nhậm giật thót tim: "Sao thể chứ? Nó là zombie mà."
Chính là bởi vì suy nghĩ, cảm xúc, chỉ thể hành động theo bản năng, cho nên mới gọi là xác sống chứ?
Nếu thật sự thể tổ chức zombie tấn công khu an , thì khác gì quân đội ?
Tần Dục lạnh lùng liếc mắt: "Theo kinh nghiệm của , zombie tiến hóa đều cảm xúc và trí tuệ, thậm chí chúng còn sử dụng một âm mưu quỷ kế, nếu xem thường chúng, sẽ c.h.ế.t thảm."
Sắc mặt Lệ Nhâm lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng.
"Nếu hôm nay đội xe , thì coi như gì, nếu hôm nay đội xe tấn công..."
Tần Dục đầu Lệ Nhâm: "Hãy chuẩn tinh thần zombie vây thành."
Câu khiến trái tim tất cả đều thót .
Năm mươi chiếc xe tải quân sự xếp thành một hàng dài đang hướng về thị trấn bên cạnh. Vương Thanh và Tề Mạn Ni trong chiếc xe đầu tiên, bên cạnh còn hai mươi khác.
Tất cả bọn họ đều là cư dân khu an tình nguyện đăng ký đến vận chuyển lương thực.
Lần , với cái giá một chết, một thương, họ thành công mang về năm mươi tấn lương thực. Nghe vẫn còn hơn vạn tấn lương thực thể mang về, bộ phận điều phối lập tức mở đợt đăng ký thứ hai.
Những nhiệm vụ hệ nguy hiểm thấp, tỷ lệ vốn cao như thế hoan nghênh trong khu an , hơn nữa khi vận chuyển lương thực còn thể chút trò mèo để giấu bớt một ít cho riêng .
Kết quả là lượng đăng ký tăng vọt, chỉ trong một ngày đủ .
Sau khi xe chạy lên cầu vượt sông, tay Vương Thanh vô thức nắm chặt, mặt cũng căng cứng, trong lòng thấp thỏm yên.
Tề Mạn Ni lo lắng , đưa tay đặt lên mu bàn tay .
Mãi cho đến khi xe chạy qua hết cây cầu, vẫn bình an vô sự, thậm chí thấy một con zombie nào thể di chuyển, chỉ đầy đất tay chân cụt lủn.
Trái tim đang treo lơ lửng của Vương Thanh còn kịp hạ xuống, thì thấy một đàn ông đối diện với vẻ mặt khó hiểu: "Cần thiết ? Cũng là dị năng giả mà, mà sợ đến mức ."