Trần Văn Tĩnh cuối cùng cũng  nhịn  nữa, giọng điệu mỉa mai: "Không   ép    ? Những chuyện    lưng còn ít !"
Lý Đức Khải thản nhiên xòe tay: "  gì? Là  bảo   tự  dẫn đội đến kho lương thực ?  bảo zombie tấn công bọn họ ? Hay là   cho    khu an ? Trần Văn Tĩnh, cô cũng   lý lẽ chứ."
"Anh lòng  hẹp hòi nhằm  Nhan Ninh, ép những dị năng giả  năng lực bảo vệ chúng   hết,  thậm chí còn  dám tự  dẫn đội rời khỏi khu an ,  để Vương Thanh dẫn đội đến kho lương thực..."
Trần Văn Tĩnh siết chặt tay: "Nếu Nhan Ninh    ép , nếu những dị năng giả đó  , những   căn bản  cần  chết!"
"Bọn họ  gì cô cũng tin ?"
Lý Đức Khải  lớn hơn.
"Trần Văn Tĩnh, cô  từng gặp dị năng giả ? Dị năng giả đúng là mạnh hơn  thường, nhưng  thể mạnh đến mức nào? Nhan Ninh thật sự mạnh như , tại  cô    thương? Tần Dục thật sự mạnh như ,     thể cam tâm tình nguyện rời ? Anh  trực tiếp xông , chúng   ai  gì    !"
Trần Văn Tĩnh tức đến mức sắp nổ tung.
Cô   định mở miệng  thì   Lý Đức Khải cắt ngang: "Bọn họ còn  Lệ Nhậm cũng là dị năng giả, cô  chuyện  ?"
Nói xong,     sang Trần Quốc Chính, hỏi với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Trần tư lệnh, Lệ Nhậm mà ông tin tưởng như    với ông,   là dị năng giả ?"
Trần Văn Tĩnh cắn chặt môi, trừng mắt    đầy tức giận: "Tin tức em gái Lệ Nhậm còn sống cũng là   cho   ,   suýt chút nữa  c.h.ế.t ở đó !"
Lý Đức Khải như   chuyện  gì đó: "Không  chứ tiểu thư, chuyện  cũng  thể trách ?   lừa   mà, đúng là   của   thấy cô  ở thành phố Lạc."
Trần Văn Tĩnh nhíu mày, nhất thời   lời Lý Đức Khải  là thật  giả.
Mấy  đang giằng co trong phòng giám sát, thì La Tử Văn đột nhiên đẩy cửa   với vẻ mặt lo lắng: "Trần tư lệnh,  xong ! Cư dân  loạn !"
Trần Quốc Chính lập tức  dậy: "Chuyện gì ?"
"Lần   ngoài  nhiều  đều là cư dân thành phố Thanh Vân,  nhà bạn bè của họ   khu an  đóng cửa  cho bọn họ , lúc  đang  loạn ở cổng lớn!"
Lý Đức Khải cau mày: "Ồn ào thì ồn ào,  thể  bao nhiêu  chứ? Cứ phái   trấn áp bọn họ."
La Tử Văn lạnh lùng liếc Lý Đức Khải: "Lý đoàn trưởng,    hành động    bao nhiêu   ngoài ?"
"Không  chỉ hơn một ngàn  ?" Lý Đức Khải  chút thiếu kiên nhẫn, "Cộng thêm   bạn bè thì cùng lắm là ba bốn ngàn, còn  thể  bao nhiêu nữa?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
La Tử Văn im lặng một lát, đột nhiên cúi đầu : "Xem  Lý đoàn trưởng  hiểu gì về khu an   , cư dân ở đây gần như đều quen  ,  quan hệ họ hàng, ba bốn ngàn ? Là ba bốn vạn  đấy!"
...
Bên ngoài khu an , khi Vương Thanh gọi hơn mười  mà   ai trả lời,   cuối cùng cũng nhận  rằng khu an  sẽ  cứu bọn họ.
Bọn họ đều  bỏ rơi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-75-mau-chay-di-dung-o-lai-day.html.]
Đại quân zombie  đuổi kịp xe của họ, Vương Thanh   thời gian suy nghĩ, vội vàng đẩy cửa xe xuống xe, giải phóng dị năng tạo  tường băng chặn zombie đang tràn tới.
Vỡ một bức tường  xây thêm một bức tường, cứ như  ngăn cách  một khu vực tương đối an , nhưng khu vực an  đang ngày càng nhỏ .
Cậu   về phía Tề Mạn Ni  nóc xe: "Mạn Ni! Mau tàng hình !"
Tề Mạn Ni   đại quân zombie như thủy triều ập tới dọa cho đầu óc trống rỗng, lời  của Vương Thanh khiến cô  tỉnh táo .
Cô  lập tức sử dụng kỹ năng tàng hình,  đó nhảy xuống khỏi xe tải.
Hơn mười  còn sống sót khác cũng hoảng loạn chạy đến  gian nhỏ hẹp  tường băng ngăn cách của Vương Thanh.
Mặc dù Tề Mạn Ni  tàng hình, nhưng Vương Thanh   rõ cô  chắc chắn vẫn  ,   lớn tiếng hét về phía  khí: "Mạn Ni, chạy ! Mau chạy ! Đừng ở  đây!"
Tề Mạn Ni sững sờ  bên cạnh  ,  khuôn mặt bên của    ngừng lăn xuống những giọt mồ hôi, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Vương Thanh căn bản  dám dừng ,  ngừng giải phóng tường băng,     rõ, một khi  dừng , sẽ lập tức  zombie xé thành mảnh vụn.
Tuy nhiên, dị năng của   căn bản  chịu nổi sự tiêu hao liên tục như .
Cậu   nhanh cảm thấy cơ thể ngày càng nặng nề, ngày càng mệt mỏi, tốc độ tạo tường băng cũng ngày càng chậm.
Đầu  chóng mặt đến mức  chịu nổi, gần như sắp   vững, tầm   mắt cũng  chút mơ hồ.
Thậm chí ngay cả âm thanh xung quanh  cũng giống như  ngăn cách bởi một lớp màng dày,   rõ ràng.
Vương Thanh run rẩy  tiếp tục tạo tường băng, nhưng chỉ cảm thấy n.g.ự.c nghẹn , "bịch" một tiếng quỳ xuống.
Ngay  đó,    thấy giọng  mang theo tiếng  của Tề Mạn Ni -
"Vương Thanh..."
Trong lòng Vương Thanh đột nhiên run lên,   ngẩng đầu, gần như dùng hết sức lực cuối cùng, trong nháy mắt tạo  một bức tường băng dày hơn một mét, bao bọc kín mít cửa lớn!
Bức tường băng cực dày  cuối cùng cũng tạm thời ngăn cản đại quân zombie, tuy nhiên Vương Thanh cũng tối sầm mắt, cứ như  ngã thẳng xuống đất.
Tề Mạn Ni vội vàng đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của  : "Vương Thanh! Vương Thanh!"
Cô  đặt Vương Thanh  bất tỉnh trong lòng xuống đất,  đó   dùng sức đập cửa đang đóng chặt: "Mở cửa ! Mau mở cửa ! Cửa   zombie! Mau mở cửa !"
Còn lúc , cư dân bên trong cửa đều tụ tập ở cửa lớn phản đối, họ  thể  rõ tiếng gầm rú của zombie và tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên  ngừng bên ngoài bức tường cao ba mét.
Tuy nhiên, quân đội  trang  đầy đủ vũ khí đang canh giữ ở cửa,  cho phép họ bước qua một bước.
Một  lính đang cầm s.ú.n.g  thấy tiếng gõ cửa và tiếng kêu cứu vang lên  ngừng ở cửa lớn, mắt đỏ hoe mắng: "Mẹ kiếp, Tiểu Giang cũng ở trong đội  ngoài đó!"