Tề Mạn Ni  bên cạnh ,  hiểu   cảm thấy áp lực vô cùng, lặng lẽ lùi  xa một chút.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, xung quanh càng thêm yên tĩnh, chỉ  thể  thấy tiếng chim hót líu lo thỉnh thoảng vang lên.
Nói đến cũng lạ, từ khi trở thành dị năng giả, cô  cứ  mất ngủ.
Lúc đó là Vương Thanh đêm nào cũng thức cùng cô , dỗ cô  ngủ.
Bây giờ chỉ còn  một  cô  vượt qua những đêm dài tĩnh mịch .
Mãi cho đến khi trời sáng  ngày hôm , mắt Tề Mạn Ni  mỏi nhừ, mới  thấy giọng  ngọt ngào của Nhan Ninh từ phía phòng bệnh.
"Xong !"
Tề Mạn Ni   lập tức tỉnh táo, vội vàng  dậy, kéo đôi chân tê cứng chạy  phòng bệnh.
Cô  đẩy cửa phòng bệnh , Vương Thanh vẫn  trói tay chân  thể cử động, nhưng mắt     mở .
Nhìn thấy Tề Mạn Ni, mắt Vương Thanh ươn ướt.
Cậu  mấp máy môi,  gọi tên Tề Mạn Ni, nhưng cổ họng đau rát   nên lời.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Tề Mạn Ni  lao đến ôm  , nhưng  dừng   khi chạm   , cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay  .
"Thật  quá... Anh tỉnh ..."
Nhan Ninh  dậy vươn vai thật mạnh, ánh mắt liếc thấy Tần Dục đang  ở cửa phòng bệnh  cô.
Cô lập tức nở nụ , nhanh chóng lao  lòng Tần Dục, ôm chặt eo : "Chào buổi sáng!"
Tần Dục nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Mệt ?"
"Cũng bình thường, nhưng  buồn ngủ," Nhan Ninh ngáp một cái thật to, cọ cọ  n.g.ự.c , "Em  về ngủ."
"Được."
Tần Dục đáp một tiếng, cúi  bế Nhan Ninh lên.
Nhan Ninh cũng thuận thế vòng tay ôm cổ , vùi đầu  hõm cổ .
Ngửi thấy mùi hương an    , Nhan Ninh mệt mỏi cả ngày cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, mơ màng nhắm mắt .
Tề Mạn Ni  định   cảm ơn Nhan Ninh thì thấy Nhan Ninh  ngủ say trong lòng Tần Dục.
Tần Dục liếc  bọn họ, bế Nhan Ninh rời   ngoảnh đầu .
Lời cảm ơn  kịp   của Tề Mạn Ni  cô  nuốt ngược  trong.
Không ,   sẽ báo đáp cô .
Những  khác   Nhan Ninh biến mất cả đêm để  gì, chỉ  lúc sáng Tần Dục bế cô về thì Nhan Ninh ngủ  say.
Tần Dục bế cô  phòng  đóng cửa .
Tô Lăng im lặng  bọn họ, đợi cửa phòng đóng  mới hỏi Nghiêm Thừa Uyên: "Anh  để ý đến một chuyện kỳ lạ ?"
"Chuyện gì?" Nghiêm Thừa Uyên đang ăn sáng thuận miệng hỏi .
"Tại  Nhan Ninh lúc nào cũng ngủ?" Tô Lăng hạ giọng , "Cô    là dị năng giả ?"
Nghiêm Thừa Uyên  nhịn  : "Cậu mới phát hiện  ,   phát hiện  từ lâu ."
Tô Lăng    đầy bất lực: "Vậy  nghĩ ?"
"Nghĩ gì chứ, dù cô    là dị năng giả  , thì cô  vẫn là Nhan Ninh," Nghiêm Thừa Uyên thờ ơ cắn một miếng bánh bao, "Nếu   Nhan Ninh,  cũng    c.h.ế.t bao nhiêu  ."
Quả thực, Tô Lăng cũng nghĩ như .
Cậu    nhịn  tò mò hỏi tiếp: "Vậy  cảm thấy Tần Dục   chuyện  ?"
Nghiêm Thừa Uyên  nhịn  trợn trắng mắt: "Cậu  xem?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-82-tro-thanh-di-nang-gia-la-se-mat-ngu.html.]
Tô Lăng lập tức cảm thấy câu hỏi của   ngu ngốc.
Tần Dục thông minh hơn bất kỳ ai trong  họ,   thể  .
Chỉ là   đều đang giả vờ   mà thôi.
...
Sau khi Vương Thanh tỉnh , cơ thể nhanh chóng hồi phục bình thường,   lập tức dẫn Tề Mạn Ni đến nhà, đặc biệt đến cảm ơn Nhan Ninh.
Kết quả  bước  cửa   màu hồng chói lóa khắp nơi  choáng váng.
Trước đây khi Tề Mạn Ni tàng hình lẻn   từng chứng kiến căn nhà màu hồng đậm đặc  , nên  ngạc nhiên như Vương Thanh.
 cảnh tượng mấy  đàn ông to lớn   ghế sofa màu hồng và thảm màu hồng vẫn tạo  cú sốc tinh thần cực lớn cho Vương Thanh.
"Là Vương Thanh ,  cuối cùng cũng tỉnh ," Lệ Nhậm  chào hỏi  , bê hai chiếc ghế , "Nào,  ."
Vương Thanh: "..."
Ngay cả ghế cũng màu hồng!
Cậu  im lặng  xuống, đặt món quà của  lên bàn: "Đây là chút lòng thành của chúng  để cảm ơn Nhan Ninh."
Nhan Ninh tò mò cầm lên xem, là một chiếc hộp nhỏ màu đỏ sẫm: "Đây là gì ?"
Tề Mạn Ni nhỏ giọng : "Vàng."
Nhan Ninh: !!!
Cái gì? Còn  chuyện  như  ?
"Chúng  cũng   gì để tặng, nghĩ tới nghĩ lui hình như chỉ  cái  là  dáng  hình," Tề Mạn Ni  ngại ngùng, "Mong cô thích."
Nhan Ninh gật đầu lia lịa: "  thích!"
Tề Mạn Ni lúc  mới yên tâm.
Mọi    với  trò chuyện, Tề Mạn Ni kể  chuyện Nhan Ninh  dành cả ngày lẫn đêm để cứu Vương Thanh,   mới hiểu  đêm hôm đó Nhan Ninh biến mất là để  gì.
"Vậy sử dụng dị năng quá mức sẽ khiến kinh mạch    tổn thương ?" Lệ Nhậm cau mày .
Vương Thanh gật đầu: "  khi vượt qua giới hạn của cơ thể, sức mạnh cũng mạnh hơn bình thường  nhiều."
Chỉ là cái giá  trả  lớn, suýt chút nữa     tỉnh  .
Tề Mạn Ni  nhịn  trách móc một câu: "Lúc đó Lý Đức Khải bảo  dẫn đội  vận chuyển vật tư,   nên đồng ý với  ."
Vương Thanh  bất lực: "Lý Đức Khải uy h.i.ế.p ,  cũng  còn cách nào khác."
Tề Mạn Ni sững sờ, hình như nhớ  điều gì đó, vẻ mặt  cứng đờ.
Nhan Ninh khó hiểu: "Uy hiếp?"
Tề Mạn Ni  gượng gạo, cúi đầu  .
"Uy h.i.ế.p gì?" Cô mèo Nhan Ninh  nhịn  tò mò hỏi.
Tề Mạn Ni và Vương Thanh  , cuối cùng vẫn thở dài: "Là chuyện liên quan đến Lệ đoàn trưởng."
Lệ Nhậm sững sờ: "Liên quan đến ?"
Tề Mạn Ni gật đầu: "Sau khi Lý Đức Khải  khu an , chẳng   từng tổ chức một cuộc kiểm tra lớn ?"
Lệ Nhậm nhớ  .
Sau khi Lý Đức Khải  khu an   lâu,    thuyết phục Trần Quốc Chính bằng cách nào,   triệt để loại bỏ những mối nguy hiểm tiềm ẩn trong khu an , yêu cầu tất cả   kiểm tra xem    vết thương do zombie cào cấu, cắn  .
"Lúc đó, thực     zombie cắn , nhưng   biến thành zombie, mà là thức tỉnh dị năng."
Nói xong, Tề Mạn Ni xắn tay áo lên,  cánh tay  một vết cắn  rõ ràng, nhưng  lành .