"Kết quả là   phát hiện, đưa đến  mặt Lý Đức Khải," Tề Mạn Ni thở dài, " sợ   đuổi   khỏi khu an , nên   cho    về dị năng của ."
"Hắn   nếu  giúp    một việc, thì  thể ở ."
Tề Mạn Ni dừng một chút,  cắn răng  : "Hắn  bảo  điều tra tình hình của Lệ đoàn trưởng."
Mọi  đều  về phía Lệ Nhậm.
Tề Mạn Ni  chút khó , Vương Thanh nắm tay cô  an ủi: "Không , cứ  , Lệ đoàn trưởng   loại  như Lý Đức Khải."
Cô  miễn cưỡng gật đầu: "Sau đó,  tàng hình lẻn  phòng của Lệ đoàn trưởng, phát hiện    là  trai của Lệ Giác,  khi tận thế bùng nổ,   từng gặp Lệ Giác ở thành phố Lạc,   chuyện  cho Lý Đức Khải ."
Thành phố Lạc...?
Nhan Ninh dường như mơ hồ đoán   điều gì đó.
"Kết quả là  lâu ,    Lệ đoàn trưởng dẫn một đội  đến thành phố Lạc tìm em gái của ."
Lệ Nhậm cau mày, giọng  trầm xuống: "Cô tiếp tục ."
Tề Mạn Ni  về phía Lệ Nhậm: "Sau khi  trở về,    những   cùng  đều  chết, ngay cả  cũng suýt c.h.ế.t ở đó, Lý Đức Khải  dùng chuyện  uy h.i.ế.p  tiếp tục  việc cho  , nếu    sẽ công khai chuyện ,  rằng   tiết lộ cho   tin tức giả."
Ánh mắt Lệ Nhậm  chằm chằm  cô : "Vậy, cô thật sự  gặp Lệ Giác ở thành phố Lạc?"
Tề Mạn Ni sững sờ, gật đầu: "Là thật, một ngày  khi tận thế bùng nổ,   tham gia một hội thảo ở Đại học thành phố Lạc, Lệ Giác cũng ở đó, nhưng tối hôm đó  khi hội thảo kết thúc,   bắt xe về Thanh Vân, vì     bây giờ cô  đang ở ."
Lệ Nhậm hít sâu một , kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng: "Cảm ơn cô,   ."
Sự thật mà   vẫn luôn  ,  mà    theo cách .
Sau khi Tề Mạn Ni và Vương Thanh rời , Tô Lăng  nhịn  mắng một câu: "Lý Đức Khải thật sự   thứ ."
Lệ Nhậm im lặng một lúc,  : " vẫn  đến thành phố Lạc một  nữa."
Tần Dục  đoán  Lệ Nhậm sẽ  như : "Trước đây     đến một   ,  tìm thấy cô  ?"
"Lúc đó    phản bội, đối với việc em gái  ở thành phố Lạc cũng bán tín bán nghi, nên  dốc hết sức để tìm kiếm," Lệ Nhậm  khổ, "Nếu  lật tung thành phố Lạc lên,  sẽ  yên lòng."
Do sự kiện zombie xâm nhập  , mâu thuẫn nội bộ của khu an   trở nên  nghiêm trọng.
Thêm  đó, Tư lệnh Trần  lớn tuổi, trong việc quản lý khu an  cũng  phần lực bất tòng tâm, nếu Lệ Nhậm rời  nữa, e rằng khu an  sẽ xảy  đại loạn.
Tô Lăng  chút lo lắng: "Thành phố Lạc xa như ,   ít nhất cũng  mười ngày, hơn nữa khả năng cao là  tìm thấy ,   nghĩ kỹ ?"
Lệ Nhậm gật đầu: "  nghĩ  kỹ, em gái  là   duy nhất của ,   thể bỏ rơi con bé."
Tô Lăng sững sờ, đột nhiên nhớ đến chị gái của , Tô Thiên Tuyết.
Không  chị  và Dư Thụ bây giờ thế nào,  còn an  .
Thấy Lệ Nhậm  quyết tâm, những  khác cũng  tiện  gì thêm, chỉ  thể dặn dò   mang theo đủ vật tư, chú ý an  các kiểu.
"Chờ ," Nhan Ninh đột nhiên lên tiếng, "Anh  ảnh của em gái  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-83-dung-cham-vao.html.]
Lệ Nhậm sững : "Có thì ...  ?"
"Cho  xem  ?"
Lệ Nhậm suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, cô đợi một chút."
Sau khi mất liên lạc, điện thoại của   vẫn luôn  vứt trong ngăn kéo,  bật lên nữa.
Lệ Nhậm cắm sạc cho điện thoại, đợi một lúc lâu, màn hình điện thoại cuối cùng cũng sáng lên.
Anh  tìm trong album ảnh một lúc, tìm thấy bức ảnh chụp chung với em gái,  đưa điện thoại cho Nhan Ninh.
Hai  trong ảnh quàng cùng một chiếc khăn quàng đỏ, khuôn mặt của hai  em  vài phần giống .
Lệ Nhậm  chằm chằm  hai  nghiêm nghị trong ảnh, đáy mắt  khỏi hiện lên một chút hoài niệm: "Đây là ảnh chụp lúc  về nhà ăn Tết năm ngoái."
Lúc đó,  chụp ảnh bảo hai  em  lên một chút, kết quả là biểu cảm của hai ,   còn nghiêm túc hơn  .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Cuối cùng,  chụp ảnh cũng từ bỏ,  quên lẩm bẩm một câu: "Hai  thật xứng đáng là  em."
Nhan Ninh nhận lấy điện thoại,  kỹ một lượt,  đưa tay che lên bức ảnh, từ từ nhắm mắt .
Không    ảo giác của Lệ Nhậm  ,   dường như  thấy một làn sương trắng nhạt bốc lên từ màn hình điện thoại, chui  lòng bàn tay Nhan Ninh.
Nhan Ninh mở mắt ,  đưa tay về phía Lệ Nhậm: "Cho  một giọt m.á.u của ."
Lệ Nhậm: "...?"
"Nhanh lên." Nhan Ninh thúc giục  .
Lệ Nhậm  hỏi nhiều, trực tiếp rút con d.a.o găm mang theo bên  , nhanh chóng rạch một đường  ngón trỏ.
Chẳng mấy chốc, một giọt m.á.u đỏ sẫm rơi  lòng bàn tay Nhan Ninh.
Điều kỳ lạ là,  khi giọt m.á.u rơi  lòng bàn tay Nhan Ninh, nó liền biến mất ngay lập tức.
Đôi mắt màu vàng kim của Nhan Ninh sáng lên, cô bắt đầu niệm chú ngữ, vận chuyển pháp lực để mở  cánh cửa  gian, vòng tròn  vẽ bằng ánh sáng xanh mờ ảo  đầu ngón tay nhanh chóng hóa thành một vòng xoáy hình tròn.
"  thể dùng thuật dẫn đường để xác nhận xem em gái   ở thành phố Lạc  , nhưng phạm vi của thuật dẫn đường  hạn,   tự  đến đó ," Nhan Ninh đưa tay chạm  vòng xoáy, "Vậy, gặp   nhé."
Lệ Nhậm còn  hiểu cô đang  gì, thì Nhan Ninh  biến mất khỏi chỗ cũ.
Đồng tử   co rút : "Cô ..."
"Nhan Ninh chắc là đến thành phố Lạc tìm  giúp  ." Tần Dục phỏng đoán.
Lệ Nhậm vô cùng kinh ngạc,  đây Nhan Ninh  thể kết nối  gian, lấy đồ từ xa  đành, bây giờ   thể dịch chuyển cả  qua đó?
Nói như , thì vòng xoáy ... là thông đến thành phố Lạc?
Lệ Nhậm vô thức giơ tay lên,  chạm  vòng xoáy đó, nhưng giữa chừng  Tần Dục giữ chặt.
"Đừng chạm ." Tần Dục cảnh cáo   bằng giọng trầm thấp.
Nhan Ninh  từng  với , chỉ  yêu tộc mới  thể  qua cánh cửa  gian, con  sẽ  đường hầm  gian xé thành trăm mảnh.