Nhan Ninh lắc đầu: "Không ,  chỉ đến xem cô  thật sự ở thành phố Lạc   thôi."
Lệ Giác sững sờ: "Cô  đưa  ?"
" ," Nhan Ninh vẻ mặt vô tội, " sẽ về  cho    địa điểm cụ thể,   sẽ tự  đến đón cô."
Lệ Giác suýt chút nữa  cô  choáng váng, đây là quy trình rườm rà gì ?
Viên Thanh Liễu  : "Nói như , chẳng mấy chốc em sẽ  thể rời khỏi đây."
"Em..." Lệ Giác do dự, "Cô Viên, chúng  cùng  ."
"Nếu cô , thì kết quả nghiên cứu  đây chẳng  lãng phí  ?" Viên Thanh Liễu dịu dàng , "Không , một  cô cũng ."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Lệ Giác nhíu mày: "Không , em tuyệt đối sẽ  bỏ cô  một ."
Viên Thanh Liễu thở dài bất lực: "Em  cần..."
Lời bà    hết   Lệ Giác cắt ngang: "Biết  trai an  là  , em sẽ ở  nghiên cứu cùng cô."
Nói xong, Lệ Giác  sang Nhan Ninh, giọng điệu kiên quyết: "Cô về  với  trai , bảo    cần đến tìm  nữa."
Viên Thanh Liễu vội vàng ngăn cản: "Đừng  em , con nít bốc đồng!"
Nhan Ninh gãi đầu hoang mang,   họ đang cãi  cái gì.
"Cái đó,  cũng nên về , thời gian mở cánh cửa  gian  hạn, hẹn gặp   nhé."
"Cái...!"
Lệ Giác còn   xong, Nhan Ninh  mặt  biến mất.
Lệ Giác: ???
Đây là dị năng gì !
Viên Thanh Liễu cuối cùng cũng  nhịn   thành tiếng: "Cô bé thật thú vị."
Lệ Giác trừng mắt  bà : "Cô Viên!"
...
Sau khi Nhan Ninh trở về phòng thông qua cánh cửa dịch chuyển, Lệ Nhậm,   đợi  lâu, lập tức  dậy nghênh đón, hỏi cô: "Thế nào? Tìm thấy ?"
"Tìm thấy ." Nhan Ninh trả lời.
Lệ Nhậm  mới lộ  nụ  vui mừng, thì  thấy Nhan Ninh  với vẻ khó hiểu: " cô  bảo   với , đừng đến tìm cô ."
Lệ Nhậm sững sờ: "Tại ?"
Nhan Ninh nhớ : "Hình như là   bỏ rơi một  tên là Viên Thanh Liễu..."
Đồng tử Tần Dục co rút , đột nhiên  dậy: "Viên Thanh Liễu?"
Nhan Ninh khó hiểu gật đầu: "Sao ?"
Đáy mắt sâu thẳm của Tần Dục dâng lên cảm xúc phức tạp khó tả, một lúc lâu  mới : "... Không,   gì."
Màn đêm buông xuống,   đều về phòng nghỉ ngơi.
Tần Dục,  khi tắm rửa xong, đẩy cửa bước  phòng,   bên giường, cầm chai nước khoáng bên cạnh lên, vặn nắp, uống một ngụm nước lớn,   về phía Lệ Nhậm    giường: "Anh    tìm em gái  ?"
Lệ Nhậm đặt hai tay  gáy,  chằm chằm lên trần nhà với vẻ mặt hoang mang.
"...  cũng  ."
Lệ Giác  cho Lệ Nhậm đến tìm cô , Lệ Nhậm nhất thời cũng do dự.
"  vẫn  , dù chỉ là gặp con bé một , xác nhận con bé an  cũng ," Lệ Nhậm thở dài, "Tận thế biến hóa khôn lường,   ngày nào đó  xảy  chuyện, thì sẽ  bao giờ gặp  nữa."
Tần Dục cụp mắt xuống: "  cùng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-85-co-be-that-thu-vi.html.]
Lệ Nhậm thuận miệng ừ một tiếng, đột nhiên nhận   đang  gì, bỗng bật dậy khỏi giường, trừng mắt hỏi: "Anh cũng ?"
Tần Dục gật đầu.
"Tại ?" Lệ Nhậm nhíu mày hỏi, "Đừng  với  là  lo lắng cho ,    là   bụng như ."
Tần Dục nhếch mép, nhưng đáy mắt  lạnh lùng: "Có một chuyện...  đích  xác nhận với  đó."
Lệ Nhậm nắm bắt  một chút thông tin từ lời  của : "Anh quen cái  Viên Thanh Liễu  ?"
"Ừm, coi như là ."
"Nếu  và  ,  Nhan Ninh thì ?"
"..."
Tần Dục còn  mở miệng, cửa phòng bọn họ bỗng nhiên  đẩy  một khe hở, một cái đầu nhỏ lén lút thò .
Nhan Ninh vẫn còn mặc đồ ngủ, chớp chớp đôi mắt vàng óng ánh: "Em cũng  ."
Kết quả là, hành động vốn chỉ  một  bỗng chốc biến thành ba .
Trần Quốc Chính  khi  chuyện  thì dù thế nào cũng  đồng ý để Nhan Ninh rời , sợ rằng khi Nhan Ninh  ở đây khu an  sẽ  tấn công.
Mãi đến khi Nhan Ninh  với ông  rằng cô  thể   bất cứ lúc nào, ông  mới gật đầu đồng ý.
Thế là ba  lái xe rời khỏi khu an , hướng về thành phố Lạc.
Không    zombie gần đó đều  con zombie tiến hóa  triệu tập  hết  ,  đường đến thành phố Lạc gần như  thấy mấy con zombie.
Thi thoảng  vài con lang thang giữa đường cũng  xe trực tiếp tông bay, cả đường thông suốt  chút trở ngại.
Tần Dục lái xe  nhanh,  khi trời tối, bọn họ  thuận lợi đến thành phố Lạc.
Số lượng zombie trong nội thành thành phố Lạc rõ ràng nhiều hơn,  ít zombie  tiếng động cơ xe thu hút, gào thét lao về phía .
 còn  chạm  xe   một tia sét đánh cho cháy đen.
Tần Dục tranh thủ liếc mắt  tình hình của Lệ Nhậm: "Cần đổi  ?"
Lệ Nhậm  khẽ: "Đối phó với lũ zombie ,  vẫn dư sức."
Nhan Ninh dựa theo trí nhớ chỉ đường cho bọn họ  xuyên qua nội thành, cho đến khi  thấy tòa nhà hình trụ   khác biệt với những công trình xung quanh, Nhan Ninh mở to mắt.
"Chính là chỗ đó!"
Ánh mắt Tần Dục rơi  tấm biển bằng thép  gỉ ở lối  - "Viện Khoa học Sinh học Thành phố Lạc".
Tòa nhà hình trụ mà Nhan Ninh chỉ chính là tòa nhà chính của viện nghiên cứu.
Người đó... quả nhiên  lừa .
Tần Dục nắm chặt vô lăng, sắc mặt lạnh lùng lái xe về phía trung tâm nghiên cứu.
Dừng xe  tòa nhà chính, ba  xuống xe  đến cửa, mới phát hiện tất cả cửa sổ của tòa nhà  đều  phủ kín bởi lớp lớp dây leo xanh.
Những dây leo  giống như lưới thép, phong tỏa cửa sổ một cách nghiêm ngặt.
Tần Dục dùng sức đập vỡ kính cửa  , giơ tay dùng phong nhận cắt đứt dây leo tạo thành một khe hở dài.
  đầy một giây , chỗ dây leo  đứt  nhanh chóng mọc  những cành lá mới, che kín khe hở đó.
Thời gian  hình như  đủ để bọn họ chui .
Lệ Nhậm cũng thử dùng dị năng hệ lôi để dọn dẹp dây leo, kết quả dây leo đều  cháy đen, nhưng vẫn bám chặt  cửa sổ  kéo  , hơn nữa   những dây leo xanh mới nhanh chóng mọc .
Lệ Nhậm  ngờ những dây leo   phiền phức như ,    chút đau đầu hỏi: "Lần  Nhan Ninh đến đây thì  bằng cách nào?"
Nhan Ninh chỉ lên phía : " trực tiếp  từ  mái nhà xuống."
"Mái nhà?"