Kết quả là, ngay tối hôm đó,  nhiều ký túc xá  xuất hiện  nhiễm bệnh, tốc độ lây lan cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc  khiến cả trường đại học rơi  hỗn loạn.
Sáng hôm , khi  rửa mặt, Lệ Giác mới phát hiện   gì đó  . Cô  hoảng loạn chạy trốn khỏi trường, nhưng kết quả là khu vực thành phố Lạc thậm chí còn kinh khủng hơn cả trong trường học, khắp đường phố đều là zombie.
Số lượng zombie quá dày đặc, Lệ Giác suýt nữa  bỏ mạng trong đám đông đó.
Cuối cùng, cô Viên  cứu cô .
Mặc dù  đó  luôn trốn trong viện nghiên cứu và   ngoài, nhưng  lượng zombie lẽ   ngày càng nhiều mới đúng chứ? Tại   ngày càng ít ?
Tần Dục khẽ nheo mắt.
Nếu  zombie ở gần Thanh Vân  con zombie tiến hóa tinh thần  thu hút , thì   lý nào thành phố Lạc cách đó mấy trăm dặm cũng như .
Trừ khi... thành phố Lạc cũng  zombie tiến hóa tinh thần, hơn nữa thời gian xuất hiện còn  sớm.
Rất  thể còn sớm hơn cả con zombie tiến hóa tốc độ mà họ gặp ở Hoành Quảng lúc ban đầu.
Mặc dù trong lòng  rõ zombie tiến hóa sẽ ngày càng phổ biến trong thời kỳ mạt thế, nhưng hiện tại chỉ cần đối phó với một con thôi cũng đủ mệt .
Nếu zombie cũng học  cách phối hợp theo nhóm, vài con cùng tấn công một lúc,  thì thật sự sẽ gặp rắc rối lớn.
Sau khi lái xe liên tục năm sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng đến đường hầm  chân núi dẫn đến Thanh Vân. Bên trong đường hầm tối đen như mực, dù  bật đèn xe nhưng vẫn   rõ lắm.
Đôi mắt vàng kim của Nhan Ninh khẽ động: "Hình như  thứ gì đó chặn ở phía ."
Lệ Giác kinh ngạc  cô: "Cái  mà cô cũng  thấy  á?"
Tần Dục đạp phanh, giảm tốc độ xe xuống.
Sau khi   vài trăm mét, đèn pha chiếu sáng cảnh tượng phía .
Hóa  là một chiếc xe buýt  chắn ngang giữa đường hầm.
Và thật trùng hợp, nó chặn đúng đường  của họ.
Chiếc xe buýt rõ ràng  gặp tai nạn,  xe  móp méo khắp nơi, trông  thảm hại.
Nhan Ninh chớp mắt, luôn cảm thấy chiếc xe buýt   chút quen thuộc.
Tần Dục nhanh chóng nhận  nó qua vết sơn   xe, đây là một trong ba chiếc xe buýt mà Dư Thụ  dùng để bỏ trốn.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
 Dư Thụ  từng  rằng bọn họ định  về phía nam, tại  xe buýt của họ  ở đây?
"Chúng   qua  ?" Lệ Giác thò đầu  ngoài cửa sổ , "Không thể  đường vòng  ?"
Lệ Nhậm nhíu mày: "Vào Thanh Vân chỉ  hai con đường,   đường hầm bên   vòng thêm mấy trăm cây ."
Lúc đó trời  tối , quá nguy hiểm.
Tần Dục mở cửa xe bước xuống: "  xem tình hình."
Nhan Ninh cũng lập tức xuống theo, cô lấy  một chiếc đèn pin cỡ lớn từ trong túi trữ vật đưa cho Tần Dục.
Tần Dục bật đèn pin, nhanh nhẹn trèo qua  xe buýt, vòng đến vị trí cửa sổ .
Ánh sáng đèn pin chiếu qua cửa sổ , bất ngờ chiếu  mặt  lái xe  kính vỡ đ.â.m  m.á.u thịt be bét,  lái xe vẫn mở to đôi mắt trắng dã, vẻ mặt như c.h.ế.t  nhắm mắt.
Nhan Ninh  sợ hãi, nắm lấy góc áo Tần Dục trốn  lưng .
Tần Dục mặt  đổi sắc cúi    trong xe, thấy bên trong hỗn độn, mười mấy   la liệt bất động  sàn, m.á.u đỏ sẫm chảy khắp nơi.
Anh chiếu đèn pin  mặt một   chết, khẽ nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-88-co-nguoi-dang-keu-cuu.html.]
Người  trông  chút quen mắt, hình như đúng là  của căn cứ Dư Thụ.
Khi Tần Dục đang cẩn thận nhận dạng những  trong xe,  lái xe vốn  c.h.ế.t cứng đờ  cổ, từ từ  đầu , đôi mắt vốn  mất  tiêu cự dần dần nhuốm màu đỏ máu, đột nhiên khóa chặt Tần Dục.
Trong nháy mắt,  lái xe  "gào" lên một tiếng, há miệng đầy răng nanh lao về phía Tần Dục ——
Chỉ là thất bại, nó  dây an   ghế trói chặt, chỉ  thể vô ích giãy giụa gào thét  ghế.
Nghe thấy tiếng zombie, Lệ Nhậm lập tức xuống xe chạy đến: "Sao ?"
"Không  gì, chỉ là một con zombie thôi."
Tần Dục giơ tay lên, đầu con zombie liền  xuyên thủng một tiếng "vèo", bên trong đường hầm  yên tĩnh trở .
Lệ Nhậm cũng  thấy tình hình trong xe qua ánh đèn pin,    khỏi lắc đầu: "Thảm quá, chắc là do tài xế  nhiễm bệnh dẫn đến tai nạn xe cộ."
Tần Dục ừ một tiếng,  dậy: "Đi thôi, chỉ  thể  đường vòng."
Lúc Nhan Ninh cũng đang định  theo, đột nhiên  thấy trong xe truyền đến một tiếng kêu cứu  nhỏ.
"Cứu... mạng..."
Giọng  nhỏ đến mức gần như  tiếng bước chân át , Nhan Ninh dừng bước,  xổm xuống   trong xe, nhưng  thấy gì cả.
Cô  phân biệt  ai còn sống.
Tần Dục thấy Nhan Ninh   theo,  đầu gọi cô: "Nhan Ninh,  ?"
Nhan Ninh chớp mắt: "Có  đang kêu cứu."
Tần Dục sững ,   dùng đèn pin kiểm tra tình hình trong xe  nữa, Lệ Nhậm cũng  theo.
Ngoại trừ  lái xe  biến thành zombie, những  khác vẫn   chút sinh khí,  thấy dấu hiệu của  sống sót.
Ngay lúc ,   một tiếng kêu cứu  nhỏ:
"Cứu... mạng..."
Lần  lớn hơn một chút,  chỉ Nhan Ninh  thấy, Tần Dục cũng  thấy.
Thật sự còn  sống?
"Cứu..."
Giọng   yếu ớt  nhiều, gần như   thấy.
Nhan Ninh  đầu  Tần Dục.
Tần Dục khẽ nheo mắt: "Cửa xe  đè ở phía ,  khó cứu."
Lệ Nhậm  đây  từng tham gia  nhiều nhiệm vụ cứu hộ,    nhỏ: " nhớ  nóc xe buýt hình như  cửa thoát hiểm, nhưng cửa thoát hiểm đó chỉ  thể mở từ bên trong, hoặc trực tiếp đập vỡ kính cửa sổ  để  cũng ."
Kính cửa sổ    vỡ một lỗ trong vụ tai nạn, Tần Dục gõ hết những mảnh kính còn sót  xung quanh,  đủ cho một  chui qua.
Khi Tần Dục cúi  chuẩn  chui , Lệ Nhậm ngăn  : "Để  ,   kinh nghiệm hơn."
Anh  nhận lấy đèn pin trong tay Tần Dục, cẩn thận chui  trong.
Có lẽ vì  thắt dây an , gần như tất cả   trong xe đều  chết, hơn nữa c.h.ế.t  thảm.
Cơ thể của  nhiều   gãy gập thành hình dạng kỳ dị, thậm chí xương cũng lòi  khỏi da thịt.
Lệ Nhậm cầm đèn pin kiểm tra từng  một, cho đến khi  đến gần hàng ghế ,  cảm thấy   khẽ kéo ống quần .