Anh lập tức cúi   xuống  ghế, một  phụ nữ tóc dài  trong vũng m.á.u cố gắng giơ tay lên:
"Cứu... mạng..." Toàn   phụ nữ dính đầy máu, chân cũng  gập một cách bất thường, chắc là gãy xương .
Lệ Nhậm cũng  chắc liệu cô  còn  gãy xương chỗ nào khác , theo lý mà ,   tai nạn giao thông nghiêm trọng  nên di chuyển lung tung, sợ rằng xương sườn  gãy sẽ đ.â.m  nội tạng.
 lúc  cũng   đội ngũ y tế, chỉ  thể đưa  về khu an    tính .
"Đừng sợ,  đưa cô  ngoài ."
Lệ Nhậm khẽ an ủi cô ,  đó cắn đèn pin  miệng, cẩn thận bế ngang  phụ nữ lên.
Anh  bước qua những xác chết,  vững vàng   khỏi xe từ cửa sổ .
Đợi đến khi Lệ Nhậm bế  phụ nữ đầy m.á.u khó khăn chui  khỏi cửa sổ , Nhan Ninh  thị lực , liếc mắt một cái   rõ mặt  phụ nữ đó.
Mặc dù  mặt  phụ nữ đầy vết thương, nhưng Nhan Ninh nhanh chóng nhớ , kinh ngạc mở to mắt.
"Sao  là cô ?"
Lệ Nhậm nghi hoặc: "Mấy  quen  ?"
Tần Dục trầm giọng : "Cô  là chị gái của Tô Lăng, Tô Thiên Tuyết."
Lệ Nhậm sững , cúi đầu   phụ nữ đang hấp hối trong lòng   nữa.
Tô Thiên Tuyết gần như đang dùng chút  tàn cuối cùng để cầu cứu,  thở của cô   yếu ớt, trông như sắp  xong .
Lệ Giác cũng tiến lên giúp đỡ, cùng  đặt Tô Thiên Tuyết  ghế  xe.
May mà lúc  ngoài họ lái chiếc xe đủ lớn,  thể chứa  nhiều  như .
Tuy nhiên,  thì  cứu , nhưng xe buýt vẫn chặn đường hầm, Lệ Giác  chút lo lắng: "Làm  bây giờ, chúng    đường vòng ?"
"Cũng  còn đường nào khác." Lệ Nhậm thở dài.
Nhan Ninh  chiếc xe buýt một lượt,  khối lượng , chắc chắn  vượt quá sức của cô,
 nếu chỉ đẩy xe sang một bên, tạo  một  trống đủ cho xe của họ  qua, thì chắc là  thành vấn đề.
Nhan Ninh uống ực một ngụm nước tăng lực,  đó xoa xoa tay, dùng hai tay chống  đầu xe.
Lệ Giác ngơ ngác  động tác của Nhan Ninh: "Cô  định đẩy xe  á? Làm  mà đẩy nổi?"
Vừa dứt lời, Lệ Giác   thấy tiếng "ken két", xe buýt ma sát với mặt đất tạo  âm thanh chói tai, chậm rãi dịch chuyển về phía  vài tấc.
Lệ Giác: "???"
Sức mạnh quái dị gì đây?
Lệ Nhậm  một  nữa thầm nghĩ, dù  cũng là phiên bản plus mà,   với Lệ Giác: "Nhan Ninh  lợi hại, em đừng coi thường cô ."
Lệ Giác lặng lẽ liếc Lệ Nhậm một cái.
 là  trai ruột!
Nhan Ninh thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên như cô nghĩ, chỉ cần đẩy xe buýt thì  cần dùng nhiều sức như .
Cô dùng sức đẩy chiếc xe buýt sang một bên đường hầm, chẳng mấy chốc  tạo  một  trống rộng hơn hai mét.
Lệ Giác  khỏi thán phục, thậm chí còn  vỗ tay: "Nhan Ninh, cô đúng là cô gái mạnh mẽ nhất mà  từng gặp."
Lệ Nhậm : "Em còn  thấy cô  mạnh mẽ hơn ."
Lệ Giác: "..."
Nhìn  trai cô  kìa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-89-gap-lai-to-thien-tuyet-dang-hap-hoi.html.]
Sau khi   lái xe qua khe hở chỉ rộng hơn hai mét đó, cuối cùng cũng thuận lợi tiến  Thanh Vân.
Nhan Ninh  Tô Thiên Tuyết  hôn mê bất tỉnh ở ghế , luôn cảm thấy  gì đó  .
 cụ thể là gì, cô cũng   rõ .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Sau khi  khu an , La Tử Văn  trở về đội tuần tra còn  kịp kinh ngạc vì đoàn trưởng Lệ thật sự  tìm  em gái , thì   thấy  phụ nữ đầy m.á.u ở ghế  xe.
"Đây... đây là..."
"Cô  là chị gái của Tô Lăng," Tần Dục trầm giọng giải thích, "Chúng   đến phòng y tế ngay, phiền  báo cho Tô Lăng một tiếng."
"Chị gái của Tô Lăng?"
Vẻ mặt của La Tử Văn  chút kinh ngạc, thấy đoàn trưởng Lệ lạnh lùng  qua,   vội vàng đáp: "Được,   ngay đây."
Tần Dục trực tiếp lái xe về phía phòng y tế.
Sau khi La Tử Văn tiễn họ ,    về phía chỗ ở của Tô Lăng, đột nhiên nhớ đến nhóm  mới  chạy  khu an  ban ngày hôm nay.
Hình như họ cũng quen Tô Lăng.
Sao hôm nay  đến   liên quan đến Tô Lăng ?
...
Đến phòng y tế, Lệ Nhậm vội vàng xuống xe   tìm bác sĩ.
Chẳng mấy chốc, mấy y tá  khiêng cáng , cẩn thận chuyển Tô Thiên Tuyết đầy m.á.u lên cáng.
Tô Thiên Tuyết  hôn mê bất tỉnh  đường, bác sĩ kiểm tra đồng tử của cô , vẻ mặt nghiêm trọng : "Bệnh nhân sắp  xong , mau chuẩn  cấp cứu ."
Tô Thiên Tuyết nhanh chóng  đẩy  phòng cấp cứu.
Phòng y tế   cải tạo,   chỗ cho họ , họ chỉ  thể  đợi ở bãi đất trống bên ngoài.
Không lâu , Tô Lăng vội vàng chạy đến phòng y tế,   túm lấy Tần Dục, thở hổn hển hỏi: "Chị , chị   ?"
Tần Dục nhỏ giọng đáp: "Đang cấp cứu, đừng sốt ruột."
Không    ảo giác của   , vẻ mặt của Tô Lăng hình như  hề đau buồn như trong tưởng tượng, ngược  còn vui mừng nhiều hơn, thậm chí còn  chút may mắn.
Tần Dục liếc   một cái,  chút khó hiểu.
Tên  uống nhầm thuốc ?
Đột nhiên, một giọng nữ quen thuộc vang lên  lưng: "Thiên Tuyết cô ... còn sống?"
Quay đầu , Tần Dục  ngờ  đến  là Dư Thụ.
Trên mặt Dư Thụ lộ rõ vẻ lo lắng: "Cô    chứ?"
Tần Dục  khỏi nhíu mày.
Sao Dư Thụ  ở đây? Khi nào    khu an ?
Tần Dục còn  kịp  gì, Tô Lăng đột nhiên  hồn, sắc mặt đại biến, trực tiếp nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m mạnh  Dư Thụ!
"Anh dám  với  chị   chết! Anh dám  với  chị   chết!"
Dư Thụ  đánh lùi  mấy bước, vội vàng giải thích: "Không , lúc đó xe buýt chở cô  gặp tai nạn,  cũng vội vàng xuống xe xem, nhưng  trong xe buýt đúng là đều  c.h.ế.t ."
Tô Lăng  lạnh: "Chết ? Vậy   cho  ,  đang  trong phòng bệnh là ai?"
"Chuyện ..." Dư Thụ ấp úng cúi đầu, "Lúc đó   xác nhận cô   còn thở mới rời ,  thật sự   tại ."
"Xác nhận chị   còn thở?" Tần Dục nheo đôi mắt đen , "Xác nhận thế nào? Vào trong xe xác nhận ?"
Vẻ mặt của Dư Thụ lập tức  chút chột : "...  xác nhận từ cửa sổ..."