Lần  Nhan Ninh vất vả cứu Vương Thanh, chỉ  Tần Dục  chuyện gì đang xảy , những  khác thực  đều  kể từ Tề Mạn Ni.
Tề Mạn Ni    sơ sài,  thực tế     cụ thể là cứu như thế nào.
   Nhan Ninh chỉ mất vài phút  chữa lành hết chỗ gãy xương của Tô Thiên Tuyết, thật sự   mới nhận thức của tất cả  .
"Cảm ơn em, Nhan Ninh, thật sự cảm ơn em." Tô Lăng trịnh trọng , hốc mắt   đỏ hoe, nước mắt chảy xuống hai bên má.
Nhan Ninh sững sờ.
Tuy Tô Lăng tuổi còn nhỏ, nhưng luôn là một   kiên cường,   luôn tỏ  chín chắn,  trọng, khiến   thường quên rằng   thực  còn  thành niên.
Ngay cả    suýt biến thành zombie,   cũng  từng rơi một giọt nước mắt nào.
Quen  Tô Lăng  lâu như , đây là  đầu tiên Nhan Ninh thấy   .
Cô lấy từ trong túi  một gói khăn giấy đưa cho Tô Lăng, vụng về an ủi  : "Cậu đừng  nữa."
"   !" Tô Lăng lập tức dùng mu bàn tay lau nước mắt nơi khóe mắt, cứng đầu phản bác.
Đáng tiếc là, tuy xương của Tô Thiên Tuyết   nối , nhưng xuất huyết nội sọ và những vết thương bầm tím   vẫn cần  điều trị, những vết thương  ngay cả Nhan Ninh cũng bó tay.
 so với dự kiến ban đầu    giường hai ba tháng,  đột ngột rút ngắn xuống còn một tuần.
Tô Lăng ở  phòng y tế chăm sóc Tô Thiên Tuyết, những  khác trở về chỗ ở nghỉ ngơi, lúc  Lệ Nhậm mới chợt nhớ : "Không  , còn  dẫn hai   đăng ký."
Anh  đang  đến Lệ Giác và Viên Thanh Liễu.
Trong khu an ,  đăng ký sẽ   chỗ ở.
 mà  ở chỗ đăng ký  tan  từ lâu, chỉ  thể đưa  về nhà , những việc khác để ngày mai tính tiếp.
"Nhóm Dư Thụ  phân đến chỗ nào ở?" Tần Dục khẽ hỏi.
"Nếu là  bình thường, chắc chắn sẽ  phân đến ký túc xá tám , nhưng nếu trong  họ thật sự  dị năng giả,  thì đãi ngộ của bọn họ chắc chắn  tệ," Lệ Nhậm giải thích cẩn thận, "La Tử Văn là  phụ trách việc ,   hỏi   một chút."
Lúc , trong một căn hộ đơn trong khu an , Trình Khả Di   đến  mặt Dư Thụ đang đầy tâm sự: "Hôm nay em hỏi  ở chỗ đăng ký , dị năng giả đăng ký trong khu an   đến mười , chúng  nếu biểu hiện , chắc chắn  thể sống thoải mái ở đây."
Dư Thụ dựa  lưng ghế ngẩn ,     thấy lời cô  .
"Dư Thụ?" Trình Khả Di nhíu mày gọi   một tiếng.
Dư Thụ lúc  mới kéo  ý thức đang phiêu lãng,  chút qua loa : "Biết , em mau  nghỉ ngơi , ngày mai  ."
Trình Khả Di thấy    tập trung, trong lòng bực bội, nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng hỏi: "Anh    lo lắng cho Thiên Tuyết ?"
Dư Thụ  mặt : "... Không ."
Trình Khả Di cắn môi, vẻ mặt trông  đáng thương: "Em  , trong lòng , em mãi mãi  bằng Thiên Tuyết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-92-nhan-luc-ngu-say-len-lut-hu-hi-voi-nhau.html.]
Dư Thụ đột nhiên ngẩng đầu  cô , trong mắt mang theo chút dò xét: "Hôm đó, tại  Thiên Tuyết  đột nhiên nổi giận? Có  em   gì ?"
Nghe , vẻ mặt Trình Khả Di biến đổi,  kinh ngạc  ấm ức: "Dư Thụ,  đang nghi ngờ em ?"
Dư Thụ híp mắt: "Em cứ trả lời  là  ."
"Tại  em   trêu chọc cô ? Điều đó  lợi gì cho em?" Trình Khả Di nước mắt lưng tròng , "Em   khó xử khi ở giữa bọn em, nên em luôn  cẩn thận..."
Lúc , cô  đột nhiên nhớ  điều gì đó: " , hôm đó  xe, em vô tình  vấp ngã, Thiên Tuyết đỡ em dậy, chẳng lẽ lúc đó cô   thấy chiếc vòng tay  tặng em?"
Tim Dư Thụ thắt , nhớ đến  đêm hoang đường với Trình Khả Di,    đưa chiếc vòng tay vốn định tặng Tô Thiên Tuyết cho Trình Khả Di.
Chiếc vòng tay đó là món Tô Thiên Tuyết  thích  mạt thế,  khi mạt thế bùng phát,   tình cờ phát hiện nó trong trung tâm thương mại, liền cất , định một ngày nào đó sẽ tặng cho Thiên Tuyết  quà bất ngờ.
"   cô   là  tặng cho em chứ? Em rõ ràng  từng  gì...
"... Thôi, đừng  nữa," Dư Thụ thở dài, nắm lấy tay Trình Khả Di, "Khả Di, chúng  là   cùng  trải qua sống chết, đương nhiên em trong lòng  cũng  quan trọng, nhưng Thiên Tuyết cô  vất vả lắm mới thoát chết,  ở bên  lâu như , em  hiểu cho ."
Vẻ mặt Trình Khả Di cứng đờ, trong lòng tức  chết, nhưng ngoài mặt vẫn là nụ  hiền lành: "... Đương nhiên là em hiểu , em cũng  mừng vì Thiên Tuyết còn sống."
Nói xong, cô  nhân cơ hội  lên đùi Dư Thụ, ôm lấy cổ  .
"Dư Thụ,  yêu em, đúng ?"
Cảnh tượng quen thuộc, Dư Thụ lập tức nhớ  lúc  tìm vật tư,   và Trình Khả Di đều  zombie cắn, trốn trong một văn phòng nhỏ tuyệt vọng chờ chết.
Lúc đó Trình Khả Di ôm    mãi,  cô    chết.
Dư Thụ ngoài miệng an ủi cô , nhưng thực  trong lòng cũng  sợ hãi.
Thế nhưng chờ mãi đến tối, hai   mà  biến dị, mà là cùng thức tỉnh dị năng.
Kinh hỉ xen lẫn, bọn họ quyết định chờ đến sáng  mới  tìm đội ngũ lớn hội họp.
Sau đó khi chờ đợi trong phòng, Trình Khả Di  cô   ngủ , lạnh, cứ ôm chặt    buông.
Ôm ôm,   thế nào,  xảy  chuyện ngoài ý .
Sau đêm đó, Dư Thụ thức tỉnh dị năng phát hiện   thể ngủ   ban đêm,    tìm Trình Khả Di tâm sự,  ngờ Trình Khả Di cũng gặp tình trạng tương tự.
Hai  càng  chuyện càng thấy hợp ,  đó nhân lúc   ngủ say  ban đêm,  lén lút hú hí với  vài .
Anh   thật sự yêu Trình Khả Di ?
Ánh mắt Dư Thụ lấp lánh, gật đầu qua loa.
Ngoài cửa, một bóng  lặng lẽ rời .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
La Tử Văn cảm thấy thật kinh tởm,   Lệ đoàn trưởng còn cố ý đến hỏi thăm tình hình của nhóm Dư Thụ,   tưởng Lệ đoàn trưởng là  quen của bọn họ, nên định chiếu cố một chút, hỏi xem bọn họ còn  nhu cầu gì .
Kết quả  vô tình   một  thông tin động trời.