Thậm chí, ban đầu, Nhan Ninh và cỏ giải độc của cô căn bản  nên tồn tại  thế giới .
...
Bên , Tề Mạn Ni và Vương Thanh đang dạo chơi ở chợ giao dịch thì từ xa  thấy Dư Thụ và Trình Khả Di.
Trên mặt Trình Khả Di dán một miếng gạc, trông  bắt mắt.
Tề Mạn Ni khẽ chọc Vương Thanh: "Nhìn kìa, chính là hai  bọn họ, tra nam và tiểu tam hại chị của Tô Lăng."
Vương Thanh khinh thường liếc bọn họ một cái: "   ở bệnh viện , lúc  ở phòng y tế bọn họ suýt nữa đánh  với Nhan Ninh."
Hai  đang  chuyện thì Trình Khả Di và Dư Thụ càng  càng gần,  dừng   một quầy hàng bán quần áo nữ.
Trình Khả Di    thích một chiếc váy màu xanh  , cô  cúi đầu hỏi chủ quầy: "Chiếc  bao nhiêu tiền?"
Chủ quầy  ngẩng đầu lên trả lời: "Hai cân gạo."
"Đắt !" Trình Khả Di kinh ngạc, "Ông đang lừa đảo ?"
Phải  rằng khu an  một tuần chỉ phát cho bọn họ bốn cân gạo, đây chính là khẩu phần ăn nửa tuần!
Chủ quầy khó chịu trừng mắt  cô : "Không mua nổi thì đừng  nhảm ở đây."
"Ông!" Trình Khả Di tức giận, "Ông   là ai !"
Chủ quầy  thái độ của cô  dọa sợ, giọng điệu cũng yếu  một chút: "Cô... cô là ai?"
Trình Khả Di  ngẩng cằm: " là dị năng giả."
Chủ quầy: "..."
Nếu cô    là bạn  của Nhan Ninh,  ông  tặng  cũng .
Dị năng giả chẳng lẽ  cần dùng vật tư để mua đồ , chẳng lẽ còn  thể cướp bóc ?
Dư Thụ  bên cạnh nhíu mày: "Khả Di, đừng  như ."
Trình Khả Di thầm khinh bỉ trong lòng, cô  ôm lấy cánh tay của Dư Thụ một cách  mật   nhỏ nhẹ: "Chẳng  là thấy cái giá  quá vô lý , rõ ràng là đang lừa đảo mà."
Dư Thụ ừ một tiếng: " sẽ  báo cáo chuyện  với Trần tư lệnh."
Chủ quầy bỗng  phắt dậy, tức giận chỉ   : "Cậu là ai, chợ giao dịch mua bán tự do, thích mua thì mua  mua thì ,   phá đám  ?"
Trình Khả Di  lạnh: "Đã mạt thế , quần áo nhà ai mà quý giá , còn  đổi lấy hai cân gạo? Đừng  buồn  nữa."
Câu    dứt,  ít chủ quầy xung quanh đều  Trình Khả Di bằng ánh mắt kỳ lạ.
Lúc , một giọng nữ đột nhiên vang lên.
"Người ngay cả hai cân gạo cũng  lấy   thì đừng ở đây vênh váo nữa."
Trình Khả Di đột nhiên  đầu , thấy một  phụ nữ  vẻ ngoài xinh  đang  cô  bằng ánh mắt mỉa mai.
Đằng   phụ nữ đó còn  một  đàn ông cao gầy trầm .
Trình Khả Di cảnh giác đánh giá cô : "Cô là ai?"
"Hóa  cô    là ai ," Tề Mạn Ni nhướng mày , " thấy cô đắc ý như , còn tưởng rằng dị năng giả ai cũng   mới đúng chứ."
Ánh mắt Dư Thụ  nheo ,      ẩn ý trong câu  .
Người phụ nữ    thể cũng là dị năng giả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-99-chinh-la-hai-nguoi-ho-tra-nam-va-tieu-tam.html.]
Đều là dị năng giả,  cần thiết   ầm ĩ ở đây,     chừng còn  hợp tác nữa.
Dư Thụ chủ động mở lời giải thích  Trình Khả Di: "Xin , cô  cũng chỉ là thấy   hét giá  trời, nhất thời kích động thôi."
"Hét giá  trời?" Tề Mạn Ni khinh thường liếc   một cái,   thẳng đến quầy hàng, "Ông chủ,  lấy chiếc váy ."
Trình Khả Di tức giận: "  trúng ."
Tề Mạn Ni thản nhiên nhếch môi: "Chẳng  cô  mua nổi ?"
Trình Khả Di tức giận: "Cô!"
Dư Thụ mới đến đây,   kết thù trong khu an ,   ôm vai Trình Khả Di rời : "... Thôi, Khả Di, chúng   xem quần áo khác ."
Dư Thụ   , Trình Khả Di chỉ  thể thôi.
Khi  ngang qua Tề Mạn Ni, Trình Khả Di thấy  phụ nữ đó đang   bằng ánh mắt chế giễu, trong lòng cô  bốc hỏa.
Hôm qua cũng , Tần Dục  trực tiếp dùng dị năng tấn công cô , Dư Thụ cũng chỉ  thôi thôi  kéo cô  .
Quá nhu nhược! Cô   chọn  một  đàn ông nhu nhược như ?
Dư Thụ kéo Trình Khả Di đến một quầy quần áo khác, cúi đầu hỏi chủ quầy: "Ông chủ, những bộ quần áo  bán thế nào?"
Ai ngờ chủ quầy đó  liếc  bọn họ một cách khinh thường: "Không bán  bán,  xem chỗ khác ."
Dư Thụ đành  hỏi một chủ quầy khác, chủ quầy   giá, mà   nhạo : "Nếu thật sự  quần áo, khu cách ly phía đông  quần áo lột từ   zombie, mua  mất tiền,  thích hợp với hai ."
Sắc mặt Dư Thụ lúc xanh lúc trắng.
Nhìn kỹ , hầu hết các chủ quầy xung quanh đều đang xem kịch vui.
Dư Thụ  bao giờ    chế nhạo  mặt như , thật sự mất mặt, trong lòng   cũng ngày càng bất mãn với Trình Khả Di.
Nếu   Khả Di quá so đo, cứ   chủ quầy  lừa đảo, thì   thành  thế ?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nếu là Thiên Tuyết... Thiên Tuyết sẽ  như .
Trong lòng Dư Thụ bỗng  chút hối hận.
Sau khi rời khỏi chợ giao dịch, Dư Thụ quyết định đến bộ phận điều phối nhận nhiệm vụ.
Khi  khu an , thức ăn và xe của bọn họ đều  tịch thu, bây giờ thức ăn mà khu an  phát cho bọn họ chỉ đủ để sống sót cơ bản, căn bản   dư lương để trao đổi vật tư.
Anh  quyết định dựa  dị năng của  để thể hiện năng lực trong nhiệm vụ, từ đó đạt  tự do lương thực.
Thế nhưng khi đến bộ phận điều phối hỏi thăm, Dư Thụ liền ngây .
"Hiện tại những vị trí  mức lương cao đang thiếu  nhất là thợ sửa ống nước, thợ hàn, thợ sửa chữa, , còn  thông cống." Nhân viên .
Dư Thụ: ??? Thông cống?
Anh  hít sâu một   hỏi: "Không  nhiệm vụ nguy hiểm nào cần g.i.ế.c zombie ? Ví dụ như  ngoài tìm vật tư gì đó?"
Nhân viên    một cách kỳ lạ: "Anh mới đến ? Không  lương thực dự trữ hiện tại của khu an  đủ cho chúng  ăn mấy năm ?"
Một  khác lập tức tiếp lời: "Đó chẳng  là nhờ  Nhan Ninh , chúng   thể  cần mạo hiểm tính mạng  ngoài tìm vật tư, Nhan Ninh thật sự là thần tiên của khu an  chúng ."
Dư Thụ: "..."
Trình Khả Di: "..."
Sao  là Nhan Ninh nữa! Sao ở  cô  cũng  thể hơn !
Trình Khả Di đè nén sự khó chịu trong lòng: "Vậy  nhiệm vụ nào đơn giản hơn ?"