Mạt thế : Cô Ấy Là Người Có Dị Năng Điều Khiển Tinh Thần Mạnh Nhất - Chương 448
Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:53:18
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gõ cửa, vài giây , cửa phòng mở .
Sở Tịnh Lan trong cửa cô, ánh mắt thoáng qua vẻ cảnh giác khó giấu: "Có chuyện gì ?"
Sở Nhất Ngưng thầm thở dài trong lòng, : "Cuộc chuyện của cô và Mộc Chiêu... thấy . vài lời với cô."
Sở Tịnh Lan nhíu mày, hỏi: "Cô gì?"
Sở Nhất Ngưng điều chỉnh cảm xúc một chút, thẳng vấn đề: "Thú thật, thời gian qua quả thực chút cư xử với cô thế nào, nhưng giờ .
Cô chỉ là một khác cái tên Sở Tịnh Lan, ngoại hình giống Sở Tịnh Lan, nhưng dù thế nào, hiện tại vẫn coi cô là nhà, điều sẽ đổi.
Đối với , với chú nhỏ, với Sở Thiệu Vũ, thực cô cần quá để tâm, hơn nữa khi về đến căn cứ 7, gặp cô là Sở Phồn và em trai cô là Sở Cạnh Kiêu, lẽ cô sẽ càng quen.
... điều là, xin cô hãy thử một , lẽ trong ký ức của cô còn hiểu gia đình là sự tồn tại như thế nào nữa, nhưng chỉ cần cho chúng chút thời gian, tin cô sẽ hiểu."
Nghe xong lời của Sở Nhất Ngưng, Sở Tịnh Lan im lặng một lúc, dường như nên trả lời thế nào, chỉ gật đầu.
Sở Nhất Ngưng , : " chỉ những điều thôi, phiền cô nghỉ ngơi nữa, chúc ngủ ngon."
Tuyền Lê
Nói xong, cô xoay hai bước, khi cửa đóng thì , bổ sung thêm một câu: " , còn nữa, cô cần quá để tâm đến những 'kỳ vọng' của chúng đối với cô .
Dù thì cần thích nghi chỉ cô, chúng ... cũng cần một quá trình... dù thế nào, giống như Mộc Chiêu , cô của hiện tại , cần đổi."
Nói xong câu , cô yên tâm về phòng.
Sở Tịnh Lan theo bóng lưng cô , lộ vẻ mặt đăm chiêu, đó nhẹ nhàng khép cửa .
...
Sau khi nghỉ ngơi ba ngày tại căn cứ 19, đoàn xe lên đường, hướng về trạm cuối cùng —— căn cứ 7.
Dường như lây nhiễm bởi tâm trạng mong mỏi về nhà của , chặng đường thuận lợi đến kỳ lạ.
Xuất phát từ sáng sớm, đến chiều tối tới căn cứ 7.
Khi đến căn cứ 19, Giang Hoài Tiên sớm cho truyền tin báo cho căn cứ 7.
Vì khi đoàn xe đến căn cứ 7, Sở Phồn và Sở Cạnh Kiêu dẫn đội chờ đón ở cổng căn cứ.
Mặc dù Giang Hoài Tiên thông báo , họ cũng về quy mô của đoàn xe, nhưng khi tận mắt thấy, vẫn tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Sở Cạnh Kiêu nhịn buông lời cảm thán: "Thế là... bê nguyên cả cái căn cứ thí nghiệm Z18 về thật đấy ?"
Sở Phồn gì, dõi mắt những chiếc xe đang dừng , khi cửa xe mở , bà bước lên một bước, nghiêm chào đoàn xe theo nghi thức quân đội.
Những khác cũng theo bà, chào mừng thành nhiệm vụ trở về viên mãn.
Mộc Chiêu và Sở Tự là những đầu tiên bước xuống xe, về phía .
"Thủ trưởng, Trung tá Mộc." Sở Phồn hai , , "Vất vả ."
Mộc Chiêu : " là vất vả, nhưng chuyến thu hoạch lớn, công sức bỏ cũng đáng giá. nóng lòng cho thấy chiến quả của chuyến khu nhiễm lắm ."
Sở Cạnh Kiêu mấy chục bước xuống từ hơn mười chiếc xe địa hình bên cạnh, tán thưởng: "Chẳng đang cho thấy ... Những các cô mang về đều là đồng đội của Hạng Đình ?"
"Một phần là , phần còn thì... lát nữa sẽ giải thích chi tiết với ." Mộc Chiêu xong liền xe tải chỉ huy việc chuyển Tiểu Lam và Tiểu Lục.
Sở Phồn và Sở Tự một bên trao đổi nhỏ, sơ qua về thành phần nhân sự .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-co-ay-la-nguoi-co-di-nang-dieu-khien-tinh-than-manh-nhat/chuong-448.html.]
Lúc Sở Nhất Ngưng cũng xuống xe, nghiêm chào Sở Cạnh Kiêu một cái, đó hai bắt đầu trêu chọc :
"Căn cứ chuyện vẫn thuận lợi chứ?" Sở Nhất Ngưng hỏi.
Sở Cạnh Kiêu : "Có ở đây, cô còn yên tâm ? Ngược cô theo Thủ trưởng và Trung tá Mộc khu nhiễm mạo hiểm, thành quả vượt xa tưởng tượng đấy, lắm Trung tá Sở."
"Cậu cũng tồi." Sở Nhất Ngưng đáp .
lúc , trong mấy chục gương mặt xa lạ, Sở Cạnh Kiêu thoáng thấy một nét quen thuộc...
"Khoan ... nhầm chứ... đó là..." Anh chỉ tay về hướng đó.
Sở Phồn tiếng cũng theo hướng chỉ, cả hai đồng thời dán mắt vị trí đó, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu và nghi ngờ.
Đó là một khuôn mặt khiến họ vô cùng quen thuộc, nhưng giờ khắc dám tin sự tồn tại của nó...
Trên mặt Sở Phồn và Sở Cạnh Kiêu tràn đầy vẻ kinh ngạc, ngờ vực và thể tin nổi.
Giang Hoài Tiên trong lúc liên lạc chỉ sơ qua về quy mô đoàn xe, nhắc đến thông tin nhân sự cùng, nên họ sự chuẩn .
Sở Cạnh Kiêu lao lên một bước, gạt đám đông , đến mặt Sở Tịnh Lan, cố gắng kìm nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, nhưng giọng vẫn run rẩy kiểm soát:
"Chị?" Anh khẽ gọi một tiếng, giọng điệu mang theo chút chắc chắn.
Trái ngược với cảm xúc mãnh liệt thể che giấu của , Sở Tịnh Lan lúc tỏ đờ đẫn và luống cuống, cô theo bản năng nhíu mày, há miệng nhưng gì.
Khác với biểu hiện của Sở Cạnh Kiêu, Sở Phồn hiểu rõ bộ quá trình vụ việc Sở Tuấn mất kiểm soát, trong nhận thức của bà, Sở Tịnh Lan đáng lẽ Sở Tuấn ngộ sát khi mất kiểm soát, thể xuất hiện ở đây?
Nên phản ứng đầu tiên của bà là đầu sang Sở Tự bên cạnh.
Sở Tự gật đầu với bà, nhỏ: "Quá trình cụ thể lát nữa sẽ với chị, cô đúng là Sở Tịnh Lan."
Lúc Sở Phồn mới dám tin mắt chính là cô con gái lớn "c.h.ế.t sống " của .
Bà bước về phía Sở Tịnh Lan hai bước, nhưng quá gần, chỉ ở cách , quan sát kỹ lưỡng tình trạng của Sở Tịnh Lan.
"Thực sự là chị ?" Sở Cạnh Kiêu theo bản năng đưa tay định nắm tay đối phương, nhưng Sở Tịnh Lan né tránh theo phản xạ.
Anh sững , Sở Tịnh Lan đầy ngờ vực, hỏi: "Chị... là Sở Tịnh Lan ?"
Sở Tịnh Lan gật đầu: "Ừ, họ đúng là tên như ."
Nghe họ ?
Sở Cạnh Kiêu ngẩn , một lát nhíu chặt mày, đầu Sở Phồn, cảm xúc lập tức nguội lạnh, hàng loạt chi tiết bất thường đối phương ùa về.
Tuy mang cùng một khuôn mặt, nhưng khí chất, thần thái giữa hai hàng lông mày giống Sở Tịnh Lan trong ấn tượng của họ.
Hai lập tức hiểu sự việc phức tạp hơn họ tưởng tượng, Sở Tịnh Lan thể sống sót trở về, đằng chắc chắn xảy nhiều chuyện, tuyệt đối đơn giản là may mắn thoát nạn.
Sở Cạnh Kiêu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tự giới thiệu với chị gái quen lạ mắt: " là Sở Cạnh Kiêu... chị còn nhớ ?"
Sở Tịnh Lan ngẩn , nhớ một chút gật đầu: "Sở Nhất Ngưng nhắc đến với , cô bảo là em trai ."
Nhắc đến? Nghĩa là cô nhớ là ai.
Vẻ mặt Sở Cạnh Kiêu lập tức trở nên phức tạp: ", là... chị đối với ... chút ấn tượng nào ?"
Sở Tịnh Lan lắc đầu, giọng điệu bình thản lọt tai Sở Cạnh Kiêu mang theo sự lạnh lùng của ngoài cuộc: "Không, mất trí nhớ , thứ về nơi đều nhớ gì cả."