Mộc Chiêu hỏi: "Đoàn của các mấy dị năng giả hệ Tinh thần?"
Tề Thụ: "Năm , một cấp 4, những khác đều cấp 3. chỉ một dị năng điều trị tinh thần, liên lạc với căn cứ 12 , trong hai ngày tới, cả sẽ phái thêm mấy dị năng giả hệ Tinh thần điều trị đến đây."
Thảo nào đến Mộc Chiêu điều trị cho thương binh, hóa là thiếu thật.
"Được , xem tình hình thương binh ." Mộc Chiêu dậy, chỉ Tề Thụ, "Anh cùng ."
Tề Thụ ngớ , từ chối: "Không cần nhỉ?"
Mộc Chiêu nhướng mày : "Hiện tại chiến sự rõ ràng, sĩ khí chắc chắn xuống thấp, là đoàn trưởng, ngoài việc giải quyết vấn đề, còn định quân tâm. Chuyện còn cần dạy ?"
Tề Thụ đồng tình : "Mới thế sĩ khí xuống thấp? Nếu họ yếu đuối như , chọn họ đoàn của ."
Mộc Chiêu thở dài: "Thương binh về mặt tinh thần khác với thương binh bình thường... Chậc, bảo thì , bớt nhảm."
Tề Thụ: "...Chậc."
Giọng điệu gì thế ? Cô thật sự coi là thuộc hạ đấy ? Không giận giận... Vì đại cục, nhịn!
Tuyền Lê
Thế là Tề Thụ vẫn miễn cưỡng theo Mộc Chiêu xuống phòng y tế tầng hầm 3.
Vì thương binh quá đông, chỉ những tình trạng nghiêm trọng mới ở phòng y tế, những khác ở ký túc xá.
Vừa xuống đến tầng hầm 3, Mộc Chiêu cảm nhận một luồng d.a.o động tinh thần mãnh liệt.
Khác với tình trạng chỉ dị năng mất kiểm soát cao, luồng d.a.o động giận dữ mất kiểm soát, mà u ám, tiêu cực, tràn ngập nỗi sợ hãi tên.
Cô khỏi nhíu mày, bước nhanh hơn.
Bước phòng y tế, giường bệnh chật ních , họ đều vết thương nghiêm trọng cơ thể, nhưng như rút cạn linh hồn, mở to đôi mắt vô hồn, bất động giường.
Tề Thụ cũng cảnh tượng mắt cho kinh ngạc, túm lấy Lý Hữu – dị năng giả hệ Tinh thần đang chăm sóc bên cạnh, hỏi: "Chuyện là ? Không bảo chỉ là tinh thần thôi ?"
"Đừng kích động, hỏi rõ tình hình ." Mộc Chiêu ấn tay lên cánh tay Tề Thụ, bảo buông đối phương .
Lý Hữu xoa xoa cánh tay nắm đau, lo lắng : "Những đó vẫn chỉ triệu chứng tinh thần hoảng hốt, cho đến vài giờ , bỗng nhiên bắt đầu chuyển biến ..."
Cậu đầu lính trói gô ở góc phòng: "Người là đầu tiên xuất hiện triệu chứng, bỗng nhiên rút s.ú.n.g b.ắ.n thương một dị năng giả y tế, đó hét lớn đừng qua đây co rúm một góc.
Chúng vất vả lắm mới trói , tiêm t.h.u.ố.c an thần cho , nhưng chỉ khiến cơ thể yên tĩnh thôi.
Tổn thương tinh thần của dường như nghiêm trọng hơn , giống như đột nhiên rơi ảo giác nào đó, còn cảm giác gì với thế giới bên ngoài nữa."
Mộc Chiêu chú ý đến một chi tiết: "Rút s.ú.n.g tấn công... dùng dị năng ?"
Lý Hữu lắc đầu: "Không, chúng kiểm tra cho , chỉ dị năng mất kiểm soát ở mức bình thường, chắc do dị năng mất kiểm soát gây ."
Mộc Chiêu lộ vẻ đăm chiêu, về phía góc phòng, triển khai cảm nhận tinh thần để quan sát.
Tuyến tinh thần của thương binh vật chất dị thường bám , đúng như Lý Hữu , do dị năng mất kiểm soát gây .
Trên tuyến tinh thần cũng vết khuyết, cho nên cũng khớp với triệu chứng tấn công tinh thần mà Mộc Chiêu từng gặp đây.
Khoan ! Đám sương mù xám xịt bao phủ phía tuyến tinh thần ... là cái gì?
Cô nhíu mày, nhanh chóng quét mắt một vòng, phát hiện tất cả thương binh trong phòng bệnh , phía tuyến tinh thần đều bao phủ bởi một đám sương mù xám kỳ lạ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-co-ay-la-nguoi-co-di-nang-dieu-khien-tinh-than-manh-nhat/chuong-482.html.]
"Sao ? Phát hiện gì bất thường ?" Đinh Phiếm Hải cạnh cô, nhận thấy biểu cảm của cô liền hỏi.
Mộc Chiêu hiểu rõ đám sương mù xám đó là gì nên nhất thời cũng trả lời .
Cô im lặng một lúc, sang hỏi Tề Thụ: "Những thương binh đều là do hít Pheromone xác định tỏa từ những quả trứng nên mới biến thành thế ?"
Tề Thụ gật đầu: "Báo cáo nhận là như ."
Thế thì khó đây... Trong lòng Mộc Chiêu dấy lên dự cảm lành, tình trạng của những thương binh còn rắc rối hơn cô tưởng tượng, bởi vì loại thương tổn họ gặp là thứ cô từng gặp.
Đây thuộc dạng bác sĩ già gặp virus mới, kiên nhẫn nghiên cứu kỹ lưỡng .
Cô hỏi Lý Hữu về tình hình điều trị của những thương binh .
Lý Hữu : " thử , dị năng của tác dụng... Tình huống cũng mới gặp đầu."
Không tác dụng? Ý là... chữa ?
Tề Thụ quan sát thấy sắc mặt Mộc Chiêu cũng khó coi, há miệng định hỏi cô xem đám thương binh còn khả năng cứu chữa .
chợt nhớ đến lời nhắc nhở của cô nên thôi – hỏi như chắc chắn sẽ lung lay quân tâm, gây hoảng loạn.
Đinh Phiếm Hải rõ ràng cũng cùng thắc mắc, nhưng hỏi ý nhị, hỏi Mộc Chiêu: "Tiếp theo cô định gì?"
Mộc Chiêu trầm ngâm giây lát quyết định: " sẽ thử điều trị xem ."
Sau đó chỉ thương binh ở góc phòng, dặn dò Lý Hữu: "Phiền chuyển đến một phòng bệnh riêng."
Lý Hữu do dự : " hiện tại chúng còn phòng bệnh trống nữa..."
"Vậy thì tìm đại một phòng trống nào đó, dù thế nào nữa, bắt buộc là phòng riêng." Mộc Chiêu kiên quyết .
Hiện tại cô nắm chắc chữa cho , nhất nên tránh xa tầm mắt , kẻo chữa gây hoảng loạn cho những khác.
Sự lây lan của cảm xúc tiêu cực đôi khi còn đáng sợ hơn bệnh dịch.
Đặc biệt là trong quân đội, thậm chí thể mang hậu quả hủy diệt, cố gắng ngăn chặn tình huống xảy hết mức thể.
Lý Hữu chắc chắn Tề Thụ một cái, thấy đối phương gật đầu với mới nhận lệnh việc.
Lúc Tề Thụ hiểu dụng ý của Mộc Chiêu, cũng chính vì thế, đoán tình hình của những thương binh mắt chắc chắn khả quan.
...
Mười phút , trong một phòng giam riêng biệt ở tầng hầm 4.
Thương binh chỉ định lúc đang giường bệnh di động đặt chính giữa phòng.
Mộc Chiêu ghế bên cạnh giường, nhắm mắt, vươn xúc tu tinh thần kết nối với tuyến tinh thần của thương binh, thử tiến hành điều trị tinh thần cho .
Cô tự nhận tinh thần lực của đủ mạnh, kể từ trận chiến tại tháp trung tâm khu lây nhiễm, cô từng gặp vấn đề nào khiến cô cảm thấy khó giải quyết.
Đây là đầu tiên việc điều trị của cô tác dụng gì.
Cô liên tục giải phóng tinh thần lực để điều trị cho thương binh, hơn nữa còn liên tục tăng cường độ, nhưng đám sương mù xám phía đường tinh thần vẫn tan .
Bỗng nhiên, xúc tu tinh thần của cô dường như chạm thứ gì đó, một hình ảnh kỳ lạ truyền trong đầu.
Bầu trời mây đen vần vũ, sương mù xám xịt bao trùm giữa trời và biển, chỉ thấy mặt biển từ từ nổi lên một con quái vật khổng lồ...