Nghĩ đến mạt thế, nàng lên chống nạnh những xe lương phía , suy nghĩ xem nên hủy giao dịch với Thẩm Vô Cữu .
Nhiều lương thực như , nàng tìm một nơi cất giữ, mỗi ngày thấy đều thấy yên tâm.
Phải rằng ở mạt thế, việc nàng thích nhất là đến kho hàng xem vật tư mà đội của tích trữ, chỉ cần vật tư thì thể giúp ích cho đội ngũ.
Dù ở thế giới , tinh thần lực cũng thứ nhất định , sức mạnh vượt trội hơn , cùng với thủ g.i.ế.c tang thi mà nàng luyện , đủ để bảo vệ mạng sống .
Chỉ là...
Sở Du Ninh liếc vết thương của Thẩm Vô Cữu, vết thương của nếu nhanh chóng chữa trị thì sẽ khỏi .
Mạt thế càng về đều ưa dùng dị năng hệ mộc để chữa trị, loại kỹ thuật m.ổ b.ụ.n.g mổ tim mạt thế ít dùng đến, nàng học cũng chỉ là một cách xử lý vết thương ngoài cần dị năng, nếu thì thể thử mổ khâu .
Tuy nhiên, cho dù mổ thì thiết cũng đủ.
Mặc dù nàng thể thủ tiết như ý nguyện, nhưng trở về thì thể để c.h.ế.t , thể c.h.ế.t thì đương nhiên là sống, cả nhà già trẻ lớn bé của Thẩm gia còn dựa .
Nàng thấy Thẩm Vô Cữu hợp với vị trí quân sư, thể để những việc động não.
Thẩm Vô Cữu thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng nắng đỏ, nhíu mày: "Đại tẩu đúng, công chúa mau xuống ."
Đại phu nhân , nàng thể cảm nhận lão tứ còn địch ý với công chúa như lúc mới về nữa, đợi lão tứ khỏe thì phủ tướng quân sẽ nhanh chóng thêm .
"Công chúa tứ , sắp xếp liên hệ với thương nhân lương thực ."
Đại phu nhân với Sở Du Ninh một tiếng, Thẩm Vô Cữu lo lắng thêm nữa, việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-100.html.]
Lương thực đến tay, nàng vẫn cách xử lý.
"Đại..."
Thẩm Vô Cữu gọi Đại phu nhân , bảo nàng đợi một chút, trực giác mách bảo , công chúa nhất định sẽ cho rằng lương thực mà nàng dùng bản lĩnh đòi về thì là của nàng, xử lý cũng hỏi qua nàng.
Sở Du Ninh bóng lưng Đại phu nhân rời , chớp chớp mắt, hình như nàng cần do dự nữa .
Thịt đau quá! Nhiều lương thực như sắp còn là của nàng nữa !
Nàng nhảy xuống xe lương, Thẩm Vô Cữu vô thức đưa tay đỡ, nàng vỗ cho một cái.
Sở Du Ninh liếc vết thương của : "Ngươi chắc là đỡ ?"
Thẩm Vô Cữu im lặng, nhanh chóng khỏe .
Sở Du Ninh đầu xe lương từ từ di chuyển, cố ép thu hồi ánh mắt, hung dữ Thẩm Vô Cữu: "Ngươi dùng lương thực của thì cho sờ kiếm."
Thẩm Vô Cữu nhẹ: "Ta lúc nào dùng lương thực của công chúa?"
"Đại tẩu xử lý lương thực , chẳng lẽ ngươi quỵt nợ ?"
Sở Du Ninh nắm lấy tay vịn xe lăn bằng bàn tay trắng nõn, dùng sức.
Thẩm Vô Cữu bất đắc dĩ, sẽ như mà, cảm thấy tay vịn đang nới lỏng, vội giơ tay nắm lấy bàn tay .
Kết quả, bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay trơn mềm, chẳng giống chút nào với bàn tay thể ném bay một , mềm mại xương, trắng nõn tì vết, ngay cả nếp nhăn mu bàn tay cũng đáng yêu.