Không lâu , Sở Du Ninh khâu xong, nàng cắt đứt tinh thần lực, để luồng tinh thần lực đó ở trong cơ thể Thẩm Vô Cữu tiếp tục duy trì tác dụng khâu, đợi vết thương của Thẩm Vô Cữu lành thì thể thu hồi.
Vết thương của chủ yếu nguy hiểm đến tính mạng là ở thận, bây giờ khâu , vết thương cũng sẽ động một tí là chảy m.á.u nữa.
Thấy sắc mặt Thẩm Vô Cữu tái nhợt vì đau, trán đầy mồ hôi, Sở Du Ninh thấy vết thương ngoài cứ để nó từ từ khép miệng là , chỉ cần bên trong chảy m.á.u nữa thì ngoại thương chỉ cần dùng thuốc là khỏi, thế là giúp băng bó .
Bôi thuốc và băng bó xong, Sở Du Ninh thấy mồ hôi trán Thẩm Vô Cữu vẫn còn, thấy lẽ còn sức lau mồ hôi liền vén tay áo lau mồ hôi cho .
Thẩm Vô Cữu từ lên , từ chiếc cằm tròn trịa đến đôi môi hồng nhỏ nhắn xinh xắn, đến đôi mắt trong veo sáng ngời ẩn hàng mi dài, từng tấc đều khắc sâu trong đầu , giống với hình ảnh nữ nhân độc ác trong mơ.
Sở Du Ninh thu tay áo , đối diện với đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm của , đột nhiên phát hiện bên trong dường như ẩn chứa một ngọn lửa, đốt đến nỗi nàng chút nóng.
Nàng tưởng Thẩm Vô Cữu là mong đợi nàng cho kết quả chữa thương cho nên ánh mắt mới nóng bỏng như , vội vàng : "Vết thương của ngươi khâu xong , mấy ngày nay vẫn nên giường nghỉ ngơi, sẽ mau lành thôi."
Thẩm Vô Cữu khẽ gật đầu, chậm rãi giơ tay lên đưa chiếc hà bao vẫn cầm trong tay , giọng yếu ớt: "Những thứ bên trong hẳn là vẫn hỏng."
Sở Du Ninh sửng sốt, tinh thần lực quét qua, kẹo hồ lô bên trong quả thật vỡ.
Rõ ràng đau như mà vẫn nỡ hỏng đồ ăn của nàng, Sở Du Ninh chút cảm động.
Nàng thu : "Đừng tưởng hỏng thì cần mua đồ ăn ngon cho ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-113.html.]
Thẩm Vô Cữu khẽ : "Đợi khỏe , sẽ đưa công chúa ăn bất cứ thứ gì công chúa ăn, tuyệt đối nuốt lời."
"Sau khắp thiên hạ ăn cho bằng hết." Sở Du Ninh .
Thẩm Vô Cữu sửng sốt, công chúa là định rời khỏi kinh thành du ngoạn thiên hạ ?
Cũng , hoàng cung hoa lệ thể giữ chân nàng, phủ tướng quân tự nhiên cũng thể giữ chân nàng.
Hắn đưa tay nắm lấy tay Sở Du Ninh: "Công chúa, cần ngoài cũng thể ăn khắp thiên hạ, thể sai tìm đến cho ."
"Vậy cũng ." Có đưa đồ ăn ngon đến tận miệng thì còn gì nữa.
Thẩm Vô Cữu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thật sự sợ ngày trở về, thê tử chạy mất dạng.
Tiếp theo, Sở Du Ninh băng bó vết thương ngoài cho Thẩm Vô Cữu, đó mới mở cửa cho Trình An và Trình Hựu .
Trình An và Trình Hựu chủ tử để công chúa bôi thuốc, cũng cho gọi đại phu, bọn họ đều lo lắng công chúa khiến vết thương của chủ tử nặng thêm .
Đặc biệt là trong phòng vẫn luôn yên tĩnh, bọn họ áp tai cửa, chỉ thỉnh thoảng thấy tiếng của công chúa, thực sự cả hai lo sốt vó.
Cửa phòng đột ngột mở , Trình An và Trình Hựu đang áp tai cửa suýt nữa ngã trong, may mà Trình An nhanh mắt nhanh tay kéo Trình Hựu , hai kìm ngã xuống đất.