"Con sợ! Mẫu , nam nhi Thẩm gia chịu khổ." A Quy ưỡn thẳng ngực, giọng vang dội.
"Không nhè?"
"Không nhè!"
Thẩm Vô Cữu đôi lông mày giống nhị ca của , nghĩ đến nhị tẩu xa đến biên quan, xoa đầu A Quy: "Được, để tứ thúc xem nam nhi của Thẩm gia lợi hại đến mức nào."
"Vâng! Con sẽ lợi hại, lợi hại như công chúa thẩm thẩm!" A Quy phấn khích chạy về bên cạnh Sở Du Ninh, nhét bàn tay nhỏ tay nàng.
Sở Du Ninh cúi đầu : "Giống như tứ thúc của con là ." Giống nàng, cả đời là thể.
A Quy tứ thúc, công chúa thẩm thẩm, ánh mắt kiên định: "Công chúa thẩm thẩm lợi hại hơn tứ thúc."
Thẩm Vô Cữu:... Đã là sùng bái tứ thúc nhất mà?...
Ngày hôm , trời còn sáng, Thẩm Vô Cữu một bộ thường phục, lệnh cho tất cả cởi bỏ áo giáp, hành quân nhẹ.
Mặc dù thêm một đứa trẻ nhưng tốc độ hành quân cũng vì thế mà chậm , A Quy cũng cố gắng, thể chịu khổ thì thật sự thể chịu khổ, dù trời nắng gắt cũng kêu một tiếng, ban đêm muỗi đốt sưng cả cũng .
Vài ngày , Sở Du Ninh thấy mang theo quân nhu hành quân quá chậm, liền dẫn theo đội của nàng tách khỏi đội ngũ, cưỡi ngựa , là dò đường.
Còn khi bọn họ đến ải Ung Hòa thì ở ải Ung Hòa, hai bên quân đội mỗi bên chiếm một vùng đất cao, Việt quân kiêu ngạo thét lớn.
"Lũ rùa con, đây chịu đánh nào!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-357.html.]
"Khánh quân chắc chắn chúng giao chiến với bọn chúng là sợ đến mềm chân lóc thảm thiết , ha ha..."
"Cần gì đến năm vạn quân, năm nghìn là đủ đánh cho chúng chạy về lòng tìm sữa uống."
Các tướng sĩ Khánh Quốc trấn giữ trận địa những lời tục tĩu kiêu ngạo đến cực điểm của Việt quân, từng nắm chặt nắm đấm, nghiến răng chịu đựng nhưng còn sợ hãi vũ khí của quân địch như nữa.
"Không ! Ta chịu nổi nữa ! Chi bằng để lên g.i.ế.c cho , c.h.ế.t cũng kéo theo vài tên."
" ! Dù cũng chết, chịu mắng như khi chết."
"Đừng đến lúc đó đối phương ném một quả hỏa lôi thì chúng ngay cả cơ hội kéo theo kẻ khác cũng ."
"Tướng quân còn hạ lệnh, các ngươi trái lệnh ? Nhịn cũng nhịn cho !"
Một tiếng gầm lên, đều im bặt.
Bọn họ trấn thủ biên quan nhiều năm, vẫn luôn yên bình, ngờ Việt Quốc cưới công chúa của bọn họ mấy tháng trở mặt vô tình, đánh là đánh.
Hôm nay là ngày thứ mười Việt quân áp sát biên giới, từ sự hoảng sợ ban đầu đến sự tức giận hiện tại, ai mà cả ngày hỏi thăm tổ tông, gọi là rùa con, rùa cháu thì cũng sẽ nổi m.á.u nóng.
tướng quân lệnh địch động thì họ cũng động, như những Việt quân coi là rùa rụt đầu, mà ngay cả cấp cũng cho rằng tướng quân sợ Việt quân, đoán tướng quân đầu hàng .
Trong doanh trại phía , Thôi tướng quân gần bốn mươi tuổi liên tục xem xét sa bàn, phó tướng bẩm báo thứ mấy.
"Tướng quân, Việt quân càng mắng càng khó , sắp nhịn ."
"Vừa , cứ để chúng mắng, nhất là mắng cho nổi m.á.u nóng, đừng thấy Việt Quốc đánh tới là sợ mất mật."