"Nguyên soái, bây giờ ?"
Bình Dương quận vương của bọn họ rơi tay Khánh quân, nếu Khánh Quốc dùng Bình Dương quận vương để uy hiếp, bọn họ chỉ thể chịu trận.
"Còn thể ? Trong lịch sử, chủ tướng bắt, chỉ thể chờ đối phương đưa yêu cầu trao đổi!"
Nghĩ đến đây, chủ soái Việt quân g.i.ế.c .
Trước đó năm vạn quân lính chiến bại cũng đành thôi, bây giờ mười lăm vạn quân lính, chỉ bại trận mà còn mất cả vũ khí đại bác vất vả lắm mới chế tạo , cùng với một quận vương bắt, nếu tin tức truyền về kinh thành, chỉ nhạo, còn bệ hạ hỏi tội.
Nếu hôm nay bắt là quận vương, thể tập hợp quân lính đánh trả.
Tuy nhiên, ngay khi chủ soái Việt Quốc đang chờ Khánh Quốc đưa yêu cầu, ngay khi tướng sĩ Khánh Quốc cho rằng bắt hoàng tôn của Việt Quốc, thể nhân cơ hội ép Việt Quốc ký hiệp ước đình chiến thì Thẩm Vô Cữu lệnh chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn chiếm thành trì của đối phương.
Hiện tại mười lăm vạn Việt quân đánh bại và thương nặng, bọn họ quận vương trong tay, vũ khí đại bác của đối phương cũng trong tay Khánh quân, cho dù nhất thời đủ đạn sắt nhưng trong sáu khẩu đại bác vẫn còn năm khẩu châm ngòi, cũng đủ để dọa quân địch .
Năm xưa tổ phụ của thể xoay chuyển cục diện, hôm nay, sẽ từ chỗ ngã xuống mà lên, đoạt thành trì năm xưa buộc cắt nhượng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-378.html.]
Khi Thẩm Vô Cữu đang triển khai kế hoạch tác chiến, Sở Du Ninh lặng lẽ dẫn theo đội của nàng từ con đường núi phát hiện đó đến Việt Quốc bên núi.
Đường trong hang động ban đầu là hình thành tự nhiên, đó những nơi đều đục thông, quanh co khúc khuỷu thấy điểm cuối, ngoài thỉnh thoảng ánh sáng lọt , cả đường đều nhờ đuốc.
Đi hết đường trong hang động, nối tiếp là một con đường nhỏ vách đá dựng , rõ ràng là khi khỏi hang động còn đường nên mới đục con đường hiểm trở , chỗ hẹp nhất chỉ một thể qua, những chỗ còn cúi , nếu cẩn thận ngẩng đầu lên sẽ đụng đá đỉnh.
Mấy cẩn thận bám vách núi , Sở Du Ninh cõng A Quy sải bước , Bùi Diên Sơ dắt Thẩm Tư Lạc, Trần Tử Thiện áp sát vách núi, tất cả đều dám xuống.
Khương Trần là một thư sinh yếu đuối, chút hối hận vì nghĩ quẩn theo bọn họ, xem phong cảnh thành trì Việt Quốc, đợi nguyên soái dẫn đại quân đánh xuống xem ?
May mà khi xuống đoạn đường hiểm trở , đường xuyên qua núi.
Sở Du Ninh còn phát hiện lối dùng cành cây cỏ khô che đậy , kỹ còn dấu vết đánh , đất cũng vết m.á.u còn sót , hẳn là Thẩm Vô Cữu phái tới đánh với Việt quân chặn đường.
Sở Du Ninh dẫn theo đội theo dấu vết của hai nhóm , cả nhóm dừng dừng, cuối cùng cũng khỏi ngọn núi khi trời tối.
Mấy xuống núi, tìm một thôn gần nhất để trọ, trang phục của Việt Quốc và Khánh Quốc chênh lệch nhiều, nhà dân bọn họ ở trọ thấy nhóm họ nam nữ, trẻ con, thư sinh yếu đuối, hề nghi ngờ bọn họ là .