[Các việc gấp về nhà ?]
[Không , chỉ là của cưỡi ngựa chạy quên cả trời đất. ]
[Nếu , chỉ cần các đối câu đối , sẽ so đo nữa. ]
[Khụ, cái ... ]
[Tam ca, mẫu còn đang chờ chúng về, thể vì thấy cô nương xinh mà quên mất mẫu . ]
[Cô nương, câu đối giới hạn thời gian chứ? Đợi khi nào đối , mong cô nương hãy tha thứ cho chúng ?]...
Năm đó nam tử tướng mạo khôi ngô, trông vẻ đầy bụng kinh thư nhưng thực chê thơ là thơ chua, chê đối thơ là nhàm chán, thế nhưng về thể vì nàng mà trèo tường thơ, học thơ để hỏi ý kiến nàng .
Thậm chí còn vì nàng mà trang hoàng viện tử của thành thơ tình họa ý, còn đặc biệt chừa một gian phòng để nàng cất sách, khắp nơi sưu tầm sách quý lấp đầy đó.
Năm đó dân kinh thành đều xem trọng bọn họ, một suốt ngày ngâm thơ đối đối, một suốt ngày múa thương vung gậy, thế nào cũng là một đôi thể nâng khăn sửa túi cho , ngay cả mẫu nàng cũng cho rằng nàng gả phủ tướng quân sẽ hạnh phúc.
Bọn họ , đời tìm một khác tâm ý với nàng như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-532.html.]
Năm đó nàng ở phòng tân hôn tin vội vã lên đường biên quan, cầm váy cưới chạy ngoài, cuối cùng chỉ thể tiễn bóng lưng trượng phu dứt khoát rời , chỉ để cho nàng một bóng lưng phi ngựa giơ roi.
Tam phu nhân tưởng rằng sẽ mang theo những kỷ niệm của bọn họ, cùng với bóng lưng cuối cùng Thẩm Vô Phi để mà sống hết quãng đời , ngờ còn sống trở về, mang theo một xiên kẹo hồ lô lúc nàng đang tiếc nuối trong những kỷ niệm của bọn họ một xiên kẹo hồ lô nào.
Nàng giống Nhị phu nhân, đích đến biên quan lấy hài cốt của trượng phu về, cho rằng đây là chuyện ma quỷ ban ngày. Gần như ngay khoảnh khắc Thẩm Vô Phi xuất hiện, nàng đây là sự thật.
Nhiều năm gặp, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, vẫn thanh tú nho nhã, chỉ điều thêm vài phần bí ẩn khó lường.
Tam phu nhân chút bối rối, nhiều năm như , nàng quen với cái c.h.ế.t của Thẩm Vô Phi, quen với việc nhớ về trong hồi ức, từng nghĩ đến việc phu quân của còn sống, đột nhiên xuất hiện mắt, nàng chút .
Thẩm Vô Phi tham lam khuôn mặt , bảy năm trôi qua, nàng dường như tĩnh lặng hơn so với năm đó, năm đó điều đầu tiên hấp dẫn chính là ánh sáng trong mắt thê tử, giờ đây trong đôi mắt đó còn ánh sáng, giống như một hồ nước chết.
Nàng ở độ tuổi mười bảy gả cho , nhưng để nàng cô đơn suốt bảy năm, chắc khi trở về nàng còn nguyện ý thê tử của .
Hắn hiểu nàng trong lòng ngạo khí, khác coi thường, nhưng năm đó cứ thế bỏ mặc nàng mặt bỏ , như thể bảo sự trong sạch cho nàng nhưng cũng khiến khác chê nàng.
"A Cẩm, trở về ."
Thẩm Vô Phi cuối cùng cũng đến mặt nàng , đưa xiên kẹo hồ lô đó tới, giọng đè nén sự vui mừng: "Đây là cố ý dùng băng ủ để mang về cho nàng, sợ nó chảy."