Nếu đổi thành một thứ tử khác nhạy cảm hơn thì lẽ nghĩ nhiều , nhưng Thẩm Vô Cấu hai trưởng là thật lòng vì .
Hắn : "Đệ sớm quen với cuộc sống cầm quân đánh giặc, để một công tử nhàn rỗi thì . Nghe tân quân Tuy Quốc cũng dâng quốc thư, nguyện ý chấp nhận sự thống nhất của Khánh Quốc, vốn còn nghĩ sẽ cùng các trưởng dẫn quân Thẩm gia g.i.ế.c về."
Thẩm Vô Dạng và Thẩm Vô Phi sửng sốt, quả nhiên lão tứ đoán trúng.
Sau khi họ khôi phục trí nhớ, lão tứ luôn kể cho họ về tình hình ở kinh thành, ví dụ như Anh Quốc Công phủ từng dựa hoàng hậu và hoàng quý phi mà kiêu ngạo, ví dụ như Tần các lão nhiều môn sinh là quan viên trong triều, ví dụ như Đại hoàng tử giáng thứ dân, họ suýt nghi ngờ đang lão tứ mớ.
Trên đường về, mấy nghỉ ngơi tụ tập với , trong đó lão tứ đoán rằng tân quân Tuy Quốc thể sẽ chủ động cúi đầu xưng thần, ngờ ứng nghiệm thật.
Thẩm Vô Dạng thở dài: "Trước phụ còn trong mấy , lão tam là thông minh nhất, văn thần cũng , thấy lão tứ còn lợi hại hơn ."
Thẩm Vô Phi cũng : "Huynh mới , sớm . Lão tứ từ nhỏ lanh lợi, là quỷ kế."
Thẩm Vô Cấu lắc đầu: "Ta thấy tứ ca thích hợp văn thần, thích hợp quân sư, bày mưu tính kế, quyết định thắng bại từ ngàn dặm hơn. Cũng là cầm quân đánh giặc, dù cũng tự thấy bằng."
"Cũng đúng, văn quan chỉ năng vòng vo mà còn chậm chạp, thôi thì đừng nữa."
"Ta A Quy lão tứ là quân sư , quân sư của công chúa."
Mấy , đều . ...
Thẩm Vô Cữu giữa tiếng ồn ào trở về Minh Huy Viện, ngay khi sắp đến cửa viện, một bóng từ bên trong chạy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-556.html.]
"Thẩm Vô Cữu, ngươi về !"
Thẩm Vô Cữu ngẩng đầu , thấy thê tử của bước chân nhẹ nhàng chạy về phía , như một chú bướm đậu trái tim , nhẹ nhàng vỗ cánh thể cho ngứa ngáy.
Lúc nàng một bộ đồ bó sát, mặc váy lụa mềm màu hồng nhạt, đầu cũng cài một đồ trang sức nhẹ nhàng và mắt, nghĩ cũng là do Trương ma ma và các nha trang điểm cho nàng.
Thẩm Vô Cữu vẫn mặc bộ áo giáp cứng, sợ nàng lao thẳng đ.â.m đau, vội đưa tay ôm lấy nàng.
"Ồ? Có mùi rượu."
Sở Du Ninh nhăn mũi nhỏ, nhón chân ngửi mặt , giống như một chú chó nhỏ lông xù khiến lòng mềm nhũn.
"Uống vài chén trong tiệc, khó chịu ? Đợi về tắm rửa quần áo là hết." Thẩm Vô Cữu ngẩng đầu, sợ nàng ngạt.
Sở Du Ninh nhớ lén uống rượu, kết quả nửa đêm chạy ngoài gây chuyện, lúc đó thấy rượu ngon, bây giờ nàng nếm thử mùi vị đó.
Sở Du Ninh l.i.ế.m môi, thấy với tới, nhảy lên quấn hai chân eo Thẩm Vô Cữu, ôm lấy cổ , như là với tới .
Thẩm Vô Cữu vẫn mặc áo giáp, nàng quấn , từ lúc nàng nhảy lên đỡ lấy m.ô.n.g nàng, nghi ngờ thê tử của rượu thở cho say .
"Thẩm Vô Cữu, nếm thử xem rượu ngươi uống gì khác biệt."