Thêm một ánh bình minh thời tận thế xuất hiện.
Mặt trời mọc, ba Nhiếp Tiêu thu thập xong hành lý chuẩn lên đường. Thời gian cả ngày hôm qua bọn họ góp nhặt một mớ đồ ăn thức uống, thêm một chiếc xe đẩy nhanh tốc độ.
Ngày hôm qua lúc Tiêu Nghiên thu thập vật tư, liền trúng một chiếc xe việt dã lường cao qua cải tạo, trực tiếp rút một cây kẹp tăm mái tóc mượt mà đen bóng, nhét lỗ khóa, hai ba giây cánh cửa mở .
Những khác thấy ba bọn họ chuẩn lái xe , liền trở nên hoảng loạn, nhanh chóng nhặt gạch đá bắt đầu đập kính của những chiếc xe bên cạnh, tiếng động lớn đến mức ba Nhiếp Tiêu cau chặt mày.
như dự đoán, bao lâu tang thi hấp dẫn chạy đến.
Người đàn ông tối qua thương, mùi m.á.u tươi nên mũi chịu sào tang thi tấn công. Mặc dù tronng tay cầm gậy gộc nhưng chỉ dám tru lên sợ hãi, liên tục lùi .
"A a a cút !"
Những khác theo bản năng tránh né kẻ tang thi vây công, nước mắt giàn giụa mà bọn họ, đặc biệt là ba Nhiếp Tiêu, tuyệt vọng mắng to: "Các nhân tính, bọn bây sẽ c.h.ế.t tử tế!!!"
Hắn mắng, kịp hô thêm tiếng kêu cứu nào tang thi cắn đứt cổ họng. Những khác cho rằng đàn ông hấp dẫn tang thi cũng bắt đầu tang thi công kích.
Nhìn thấy tình cảnh , ba Nhiếp Tiêu an lên xe, trong lòng cả đám nổi lên một cơn phẫn nộ, thực lực, tại cứu bọn họ!
Cuối cùng, vì để tránh cho càng ngày càng nhiều tang thi hấp dẫn đây, ba Nhiếp Tiêu vẫn xuống xe, thực hiện đạo nghĩa cuối cùng đối với đồng loại, cứu bọn họ thêm một .
trong lúc g.i.ế.c tang thi, ba bọn họ phát hiện một vấn đề nghiêm trọng. Sau một đêm, sức lực của tang thi dường như mạnh hơn, động tác cũng càng thêm linh hoạt.
—— tang thi tiến hóa.
Ý thức điểm , sắc mặt Nhiếp Tiêu và Tiêu Nghiên vô cùng khó coi, Võ Văn Kỳ nhịn mắng câu thô tục.
Sau khi quét sạch hết tang thi, đối với đám giấu ánh mắt thù hận, Tiêu Nghiên trực tiếp lạnh lùng lên tiếng: "Đây là cuối cùng chúng cứu các ."
Nghe tuyên bố quyết tuyệt lạnh lùng , tất cả đều sửng sốt, một trẻ tuổi kềm chế phẩn nộ : "Tại ! Tại cứu chúng ? Các mạnh như , giúp chúng một chút chỉ là chuyện dễ dàng!"
Nghe lời vô liêm sỉ , Võ Văn Kỳ nhịn phun một bãi nước bọt, vốn dĩ vì phát hiện mới mà tâm trạng , lập tức nổi đóa: "Ông đây là cha là của mày? Cứu chúng bây xong còn tìm thức ăn đút tận miệng, nước uống rót tận mồm nữa ? Người chỉ là một đứa con nít còn lợi hại hơn đám rác rưởi các !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-10-1.html.]
Võ Văn Kỳ đưa tay chỉ đứa nhóc tầm mười một mười hai tuổi tối hôm qua, lúc nãy đánh tang thi nó còn giúp đỡ g.i.ế.c một hai con, chỉ bằng cái d.a.o găm nho nhỏ, mà đám lớn còn chỉ dám trốn các góc nhỏ xa xa.
Tất cả đứa nhỏ đang bên cạnh một cái xác tang thi, mặt vả đau nên lời. Nhiếp Tiêu chậm trễ nữa, lập tức gọi Tiêu Nghiên và Võ Văn Kỳ lên xe.
Đồng thời, ngoắc ngoắc tay với đứa nhóc.
"Lại đây, lên xe!"
Nghe Nhiếp Tiêu gọi, hai mắt nó sáng lên, lon ton chạy tới, chút khách khí chui tọt xe.
Võ Văn Kỳ khởi động xe, thèm quan tâm đám đang sốt ruột bên ngoài, thằng nhóc đang bao phía tâm trạng cảm thấy hơn. "Nhóc con dũng cảm, cưng sợ tang thi ?"
Cậu nhóc dùng tay áo lau lung tung lớp bùn đất xám xịt, lộ một gương mặt nhỏ nhắn thanh tú non nớt, ánh mắt sáng như sói con, lời noiz trong miệng tàn khốc tương phản với vẻ ngoài. "Không sợ, chúng nó g.i.ế.c ba em, em g.i.ế.c sạch hết chúng nó!"
"Ha ha ha ha tệ! Nên g.i.ế.c sạch!"
Nhiếp Tiêu ghế phó lái cũng mỉm , Tiêu Nghiên nhịn xoa xoa đầu nhóc. "Cưng sẽ lợi hại hơn đám lớn ."
Vừa đám xe đang đuổi theo phía , Võ Văn Kỳ "chậc" một tiếng phiền phức.
Tiêu Nghiên ở phía trò chuyện cùng nhóc, nó tên là Mạc Diệp, năm nay mười một tuổi, cha nhốt nó ở trong phòng, đó hàng xóm biến thành tang thi cắn chết.
Cả nhà chỉ còn một nhóc.
Đề tài đột nhiên nặng nề, Võ Văn Kỳ sợ đứa nhỏ quá đau lòng, dời đề tài : "Mạc Diệp, tên cưng là lấy từ trong Can Tương Mạc Tà* ?"
"Không ." Mạc Tiểu Diệp ngược chấp nhận sự thật cha mất, buồn vui lắc lắc đầu. "Cha em họ Mạc họ Diệp, cho nên đặt tên em là Mạc Diệp."
"Ha ha cho đơn giản."
Bên trong xe nhanh liền khôi phục yên tĩnh, Mạc Diệp im lặng một hồi, đột nhiên uốn éo từ trong túi tiền móc mấy viên đá quý sáng long lanh, cẩn thận kéo kéo ống tay áo đưa cho Tiêu Nghiên, "chị ơi, cho chị cái ."
Võ Văn Kỳ và Nhiếp Tiêu qua giương chiếu hậu nở nụi chọc ghẹo: "Con nít con nôi mà chọc cho chị gái vui ha!"