Tiểu Ngũ Nhất rành bản đồ Hoa quốc, nam sinh viên đến từ Cáp Nhĩ Tân, vụng về mà mở miệng an ủi: "Anh đừng đau lòng, tui cũng phương Bắc tìm ba ba, cũng cùng , nhất định thể tìm thấy nhà."
"Không bằng tiên thống kê quê của từng , chuyện bây giờ tách , Đại Học Vân Thành ở phía Nam Hoa quốc, cũng coa thể tìm con đường nhất." Võ Văn Vũ , nhặt một khúc cây ở đất vẽ một con gà trống**.
Tiểu Ngũ Nhất xổm một bên , vẽ một hồi thành hình đường biên giới Hoa quốc, trong miệng ohats một tiếng ngạc nhiên, "Em gái tiểu Vũ thật là lợi hại nha!"
"Gọi là cô!"
Rất nhanh, liệt kê nơi , hẹn mà hợp, cùng một con đường từ Nam Bắc.
Tạ Quân cũng nhịn rộ lên, "Này cùng đường với tiểu thiếu gia tìm ba ba ? Chúng vốn định đường Bắc, cuối cùng đến Thủ Đô xem tình hình."
Võ Văn Vũ kết quả chia , cũng rộ lên, tiểu Ngũ Nhất và Tạ Quân: "Tiểu Ngũ Nhất quên của cô với cha con cùng rời nhà ? Nói chừng khi tới Phong Thành thể gặp Nhiếp !"
" gòi!" Tiểu Ngũ Nhất bỗng nhiên tỉnh ngộ mà đem quả đ.ấ.m nhỏ đập trong lòng bàn tay, đó chồm hỗm mặt đất xem xét bản đồ hình con gà, dùng ngón tay bút mà vẽ. "Chúng vốn từ m.ô.n.g gà lên đầu gà, nhưng giờ khả năng chỉ cần đến bụng gà là thể tìm thấy ba ba!"
"Thật sự lập tức gần hơn nhiều nha!"
Mọi lời đáng yêu của tiểu Ngũ Nhất, nhất thời nở nụ , quét khí trầm lặng.
"Vậy chúng lên đường thôi! Trạm thứ nhất thành Sơn Thành."
"Sau đó thứ hai là Phong Thành nha!" Tiểu Ngũ Nhất cơ hồ thể chờ đợi nữa, "Rất nhanh là thể thấy ba ba , Ngũ Nhất cho ba một niềm vui thật lớn!"
***
Một nơi khác, quốc lộ từ Mạc Hà đến Cáp Nhĩ Tân.
Mấy Nhiếp Tiêu thấy đội quân đang chuẩn hành quân đến Thủ Đô, quân trang màu xanh lục khiến cảm thấy thiết, cho đám vẫn theo phía bọn họ mừng như điên.
"Quân đội đến ! Chúng đều cứu ! ! !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-15-3.html.]
"Quá ! ! !"
vị quân nhân từ trong xe bước xuống lời , thần sắc mang theo đắng chát. Quân nhân dẫn đầu đến chỗ mấy Nhiếp Tiêu, ba khác với những còn chỉ cần liếc mắt một cái là thể nhận .
"Xin chào, chúng thuộc quân đội đóng quân ở biên giới, tên là La Vân Hải, là đội trưởng của tiểu đội ."
"Xin chào, Nhiếp Tiêu."
Nhiếp Tiêu gật đầu với đối phương, đó nhịn giương mắt mấy bước xuống từ xe bán tải*, tới hai mươi. Quân đội đóng quân ở biên phòng, chỉ thể bấy nhiêu .
Tựa hồ cảm thấy tầm mắt tì tòi nghiên cứu, La Vân Hải cởi nón xuống, dụi đôi mắt đỏ bừng : "Như thấy, chúng là một đội đơn độc. Các chiến hữu ở biên phòng đều biến thành tang thi, chỉ chúng may mắn trốn thoát."
Đám phía như thế, nhất thời thể tin . Bọn họ còn cho rằng chính phủ phái đến cứu bọn họ, ở tại chỗ như phát điên lớn. "Hết , đến lính còn sống nổi, chúng cũng đều xong đời !"
"Câm miệng hết!"
Võ Văn Kỳ đầu quát, sắc mặt lúc cũng lắm. Tình hình của quân đội biên phòng phần nào phản ánh tình trạng quân đội lúc bấy giờ.
Tình hình tận thế so với tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng.
"Chúng dự định đến Cáp Nhĩ Tân, quân độ ở tỉnh lị... lẽ hơn chúng một chút." La Vân Hải đến đích đến của , nhưng trong lòng cũng lòng tin tuyệt đối.
Cảnh các chiến hữu sớm chiều ở chung cắn xé, bọn họ suốt đời cũng khó quên.
"Vậy vặn, chúng chung đường." Tiêu Nghiên ở bên cạnh mở miệng , so với đám phía , bọn càng giao thiệp với các quân nhân hơn. "Chúng cũng đến đó tìm ."
La Vân Hải khí chất nổi bật của ba Nhiếp Tiêu, rốt cục kiềm chế nổi tò mò hỏi: "Các ở đơn vị nào? Là bộ đội đặc chiến ?"
Nghe lời , ba Nhiếp Tiêu nhất thời đều .
"Đều , chúng chỉ là đội lính đánh thuê bình thường thôi."
La Vân Hải , khỏi kinh ngạc.