Nhóm Nhiếp Tiêu ở căn cứ Thủ Đô nghĩ dưỡng sức một đêm, sáng sớm hôm liền lái chiến cơ bay về phía Nam. Nhiếp Tiêu một láy một chiếc, Võ Văn Kỳ và Đoạn Ôn Du mỗi lượt mang theo Tiêu Nghiên và Ninh Phong.
Bầu trời xanh thẳm rộn lớn, vẽ ba đường mây trắng xóa.
Ninh Phong kích động nắm lấy dây an kêu oa oa.
"A a a Phong Thành, chúng tới đây!"
***
Vào giờ phút , nhóm tiểu Ngũ Nhất cũng rời khỏi Sơn Thành, lên đường tiến đến Phong Thành.
Phong Thành là một thành phố núi lớn bao quanh, là thiên đường nổi danh của Hoa quốc, cũng là một trong những thành phố mật độ dân đông đúc nhất.
Võ Văn Vũ và của cô Võ Văn Kỳ đều địa phương, nghĩ đến văn hóa ẩm thực của Phong Thành thèm chịu , cho lau nước bọt thôi.
Tiểu Ngũ Nhất cắn hạt dưa dựng thẳng lỗ tai nhỏ, Võ Văn Vũ tỉ mỉ miêu tả mỹ thực của Phong Thành, miễn cưỡng dựa hạt dưa để đỡ thèm, trong lòng đối với các món ăn cay cay nóng nóng là mong đợi.
Làm một bé hamster, Ngũ Nhất giờ ăn đồ cay bao giờ, cũng vị cay là như thế nào.
Tiểu Ngũ Nhất nhịn cúi đầu hạt dưa trong túi và ba lô lưng, thật thể tưởng tượng thú hai chân còn nhiều đồ ăn ngon hơn cả hạt dưa và dâu tây.
Quả nhiên là thú hai chân hơn!
Bây giờ thể ăn thứ.
Tạ Quân ngóng một hồi cũng đói bụng, cọ đến bên tiểu Ngũ Nhất, từ trong túi của lấy một nắm, gia nhập đội quân cắn hạt dưa.
"Càng càng đói bụng, thấy thời gian cũng trễ , là ngừng ăn chút gì !" Tạ Quân gặm hạt dưa cũng ngăn cơn thèm ăn, dứt khoát đưa đề nghị.
Những khác đồng thời gật đầu như gà con mổ thóc, chút ý kiến. Tuy rằng sớm hơn giờ cơm thường ngày hai tiếng, nhưng bọn họ cũng đói bụng.
Võ Văn Vũ một đám giống như 'quỷ đói đầu thai' , đột nhiên chút ngại ngùng, sắp đến Phong Thành nên kích động, cô cũng ngờ một hồi đói bụng.
"Tiểu Vũ, đều tại ! Làm cho tớ thật thèm đồ cay, nhất là lẩu." Hàn Lâm thê thảm mà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-22-5.html.]
Võ Văn Vũ ngại ngùng sờ má, "Vậy một gói mì sư phụ siêu cay vị thịt bò? Cay á."
"... Cũng nước nóng, tự l.i.ế.m gói gia vị !"
Trên đường , hành trình gian nguy, thỉnh thoảng còn vài con tang thi nhảy . Vì an và tiết kiệm thời gian, gần như chỉ gặm bánh mì hoặc nhai mì sống.
Chỉ lúc mới quen nhóm Tạ Quân, tiểu Ngũ Nhất mới đầu tiên ăn mì pha nước nóng, cũng từng ăn đồ gì cần nấu nướng.
Đối với việc tiểu Ngũ Nhất cũng yêu cầu gì, vẫn luôn cùng ăn bánh mì và mì sống. Đối với mà , hai món ngon , hơn nữa chuyện gặm gặm nhai nhai , một loài động vật gặm nhấm càng thành vấn đề.
Chỉ là hiện tại Võ Văn Vũ mở đầu, tiểu Ngũ Nhất ba lô trong tay cũng chút chán ngán. Đột nhiên nhớ chén mì lúc mới quen Tạ Quân nấu cho .
Tiểu Ngũ Nhất dãy núi thấy điểm cuối và đường cao tốc vắng vẻ hoang tàn, rốt cuộc nhịn nữa, mặt móc từ trong ba lô một cái nồi sắt siêu to.
"Tiểu Quân Quân, chúng nấu đồ ăn ăn ! Hiện tại ở đây cũng tang thi, tui cũng thèm mì gói lắm !"
Nhìn một màn mạnh mẽ 'móc nồi' , hình hai giây, ngược quỷ dị cảm thấy giống như phim hoạt hình.
Kỳ thực nhiều vị từng ý niệm nhóm lửa nấu cơm, nhưng đường một tiểu thiếu gia như Ngũ Nhất hề than mệt than khổ, bọn họ cũng nghĩ đến chuyện xa xỉ như nữa.
Mà bây giờ, tiểu thiếu gia tự chủ động yêu cầu, bọn họ sẽ từ chối, ai nấu cơm đều xung phong trận.
Kết quả đây vốn dĩ là nhóm chạy nạn tìm , biến cảnh tượng tận thế thành một buổi du lịch dã ngoại.
Mọi cũng nấu món gì phức tạp, chỉ đơn giản nấu nước ngâm mì, thả vài lát thịt hong khói và chả trứng đóng gói chân .
Trước tận thế, đây là món vô cùng đơn giản mà ai cũng thể ăn, bây giờ là trở thành một món mỹ vị nhân gian.
Trước tầm mắt nỏng bỏng của , tiểu Ngũ Nhất cống hiến thêm một ít rau xanh mọng nước, đó giơ ba lô dâu tây nhỏ nghiêm túc : "Ừm, ba lô của tui còn chứa nhiều rau xanh."
Mọi : "..."
Được , tiểu đại lão cái gì cũng đúng.