Tống Thanh Phong nhắm mắt : "Em thật sự suy nghĩ kỹ , thật sự sẽ liên lụy em cả đời."
Kiều Niệm Dao đột nhiên : "Em nữa."
Tống Thanh Phong sững sờ, vội vàng : "Vợ , em đừng xúc động, , chỉ là..." Chỉ là cảm thấy bản quá vô dụng, với cô.
Kiều Niệm Dao : "Em với là em cam tâm tình nguyện, hề miễn cưỡng, em cũng cảm thấy vất vả, cảm thấy liên lụy em, ngược ở đây, mỗi ngày em đều động lực."
" mà vợ, chỉ là... chỉ là..."
"Em , chỉ là liên lụy em."
Tống Thanh Phong là nghĩ như , cô xứng đáng đàn ông hơn, chứ như bây giờ.
" em cảm thấy đây là liên lụy." Kiều Niệm Dao liền hôn đàn ông đến mức thở , hai đều thở hổn hển, mới : "Phong ca, dưỡng sức cũng nhỉ? Em nhớ ."
Hay là ăn đàn ông ? Ăn sẽ suy nghĩ lung tung nữa.
Tuy rằng Kiều Niệm Dao 'ăn' Tống Thanh Phong luôn cho xong.
Cho dù đầu tiên của hai do cô chủ động lên dẫn dắt cũng .
cuối cùng vẫn thành công.
Tống Thanh Phong đồng ý, bản vẫn khỏe, còn cần tịnh dưỡng thêm.
Kiều Niệm Dao nhất thiết 'ăn', chỉ như lái một chiếc xe sàn thôi.
TBC
Sau khi xong việc, Kiều Niệm Dao rửa tay, còn rót chút nước lau cho , : "Vẫn khỏe?"
Tống Thanh Phong mặt đỏ bừng, ánh mắt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-156.html.]
Kiều Niệm Dao đổ nước xong liền lên giường ôm ngủ, cô thêm gì nữa, bởi vì đàn ông sự giằng xé nội tâm như , thực là phản ánh từ khía cạnh tâm lí, vốn là loại ích kỷ.
Có thể cảm nhận từ trạng thái tâm lý , rằng thích cô, thích, chính vì thích, cho nên cô tương lai hơn.
Anh thể cho, cho nên buông tay cô.
Đương nhiên luyến tiếc, giằng xé, nhưng vẫn buông tay cô.
Anh chẳng thể hưởng thụ sự chăm sóc của cô và cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Cô cũng nhanh chóng giúp khỏe , nhưng bây giờ thời gian thật sự còn ngắn, còn cách nào khác, chỉ thể từ từ.
"Phong, ôm chặt em." Kiều Niệm Dao nhỏ giọng .
Tống Thanh Phong ôm chặt vợ , trong lồng n.g.ự.c chút tự trách.
Hôm nay mắc bệnh yếu đuối, rõ ràng vợ mệt mỏi như , còn để cô an ủi .
Kiều Niệm Dao nhanh liền ngủ, Tống Thanh Phong cảm nhận sự mệt mỏi của vợ, nhịn yêu thương hôn lên trán cô, trong lòng thấp giọng : "Vợ , xin em."
Ngày hôm Kiều Niệm Dao vẫn thu dọn cho chồng xong xuôi mới đến việc.
Đợi ông Mã dậy, Kiều Niệm Dao cũng với ông Mã về trạng thái tâm lý của Tống Thanh Phong.
"Cậu là lỡ dở cháu." Lão già tâm lý sẽ vấn đề, hề bất ngờ.
" cháu với nhiều , cháu cảm thấy chồng lỡ dở cháu, năm đó nếu vớt cháu lên từ sông, đưa năm trăm đồng cho nhà họ Kiều, cháu bây giờ? vẫn cháu rời ."
Lão già giã thuốc : "Vậy cháu nghĩ thế nào? Thực cũng , dù cháu còn trẻ."
Đây cũng là sự thật, đồ còn trẻ.
Tuy rằng như chút tình nghĩa, nhưng cũng thể hiểu .