Mạt Thế. Mang Không Gian Trữ Đồ Xuyên Về 500 Năm Trước - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-07-24 22:26:41
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác cả Tống : " , em Dao Dao bản lĩnh , mấy ngày chị cũng bệnh đau khớp gối do lạnh, cháu ấn ba , em xem chị bây giờ , gì cũng vấn đề!"

"Em suýt quên mỗi năm đến lúc chị đều đau chân, Dao Dao ấn cho chị ?" Bác út Tống hỏi.

TBC

" ." Bác cả Tống gật đầu: "Chị những bà lão tình trạng giống chị đều chỉ nhận cháu , ở trạm xá bận rộn chết." Giọng điệu tràn đầy tự hào.

"Phải bận rộn một chút thôi, đúng lúc thời điểm ." Bác út Tống cũng vui mừng.

Điều cho thấy bát cơm sắt giữ vững !

"Bác út, tiền xe đạp đủ ?" Tống Thanh Phong hỏi.

"Đủ , còn dư ít, bác đưa cho Dao Dao cả , vốn định để xe đạp cho nó nhưng nó đạp, thế nên bác đạp về, đợi về nhà luyện tập ." Bác út Tống .

Bác cả Tống gật đầu: "Chu Đống, Chu Lương đều đạp, đợi bọn họ về bảo hai đứa nó dạy là ."

Tâm trạng Tống Thanh Phong cũng hơn một chút, vợ xe đạp, cũng thuận tiện hơn nhiều.

"Đây là sữa bột mang về cho cháu, cháu với Dao Dao để dành uống." Bác út Tống lấy sữa bột , còn một cân bánh bông lan: "Cân bánh bông lan là chuẩn cho Đại Đậu bọn nó, cho bọn nó ăn vặt."

"Về thì về, tốn tiền gì?" Bác cả Tống bà.

Bác út Tống : "Phúc Hải, con mang qua đó, cũng chơi với Đại Sơn một lát, đến gặp Đại Sơn."

"Vâng." Đặng Phúc Hải xách bánh bông lan gói kỹ đến nhà lão Chu.

Chu Đại Sơn và Đặng Phúc Hải là em họ, quan hệ cũng .

Người em họ Đặng Phúc Hải hề coi thường ở nông thôn , bởi vì những năm lương thực trong thành khan hiếm, nhiều cô gái trong thành thậm chí còn gả đến nông thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-159.html.]

Chính là vì nông thôn lương thực!

Nhà họ Đặng lúc , cũng là nhờ sự giúp đỡ của Bác cả Tống, cô ba Tống ở nông thôn.

Lúc lương thực gửi nhiều, cũng chỉ mười cân, hai mươi cân, cần cũng tiết kiệm từ trong kẽ răng.

chính những lương thực giúp cả nhà họ Đặng vượt qua.

Đặng Phúc Hải ghi nhớ trong lòng.

Hơn nữa Chu Đại Sơn cơ bản cũng phiền đến trong thành, ngược nhà họ Đặng mỗi năm đều nhờ gửi thêm lương thực thành.

Trần Quế Hoa vui mừng: "Phúc Hải cháu với bác cũng , về là , về chúng đều vui mừng, còn cần mang đồ đến? Sữa bột và sữa mạch nha mang đến còn uống hết!"

Đặng Phúc Hải : "Không cần để dành, vẫn là uống hết , nếu để dành dễ hết hạn. Còn Chu Đống thành, chị còn bảo mang theo một hũ dưa muối to như , cháu cũng cảm ơn chị."

Trần Quế Hoa : "Cảm ơn gì chứ, đồ gì đáng tiền."

Chuyển sang mua xe đạp ?

"Vâng, bọn cháu đưa xe đạp cho em họ về."

"Nhãn hiệu gì? Bao nhiêu tiền?"

"Nhãn hiệu Bạch Sơn, rẻ hơn một chút, hơn một trăm đồng." Đặng Phúc Hải vẫn hiểu tính cách của chị dâu họ , đương nhiên sẽ chuyện hàng xóm cũ tự lắp ráp xe đạp, chuyện giấu kín trong bụng là .

"Hơn một trăm đồng, thật sự rẻ." Chu Đại Sơn và Trần Quế Hoa lưỡi đắng.

"Tuy rằng đắt, nhưng em dâu bây giờ đang , một năm là kiếm , một chiếc xe đạp cũng thể dùng cả đời, tính vẫn đáng giá." Đặng Phúc Hải .

Chu Đại Sơn gật đầu: " là đạo lý ."

Loading...