"Cháu gái ngoan, cháu thật là đáng khen ngợi, ngoan ngoãn hơn nhiều so với mấy thằng nhóc nhà bà, cháu cứ yên tâm, khi bà về nhà nhất định sẽ giúp cho cháu, để mấy đó bôi nhọ danh tiếng của cháu!" Bà cụ .
"Cháu cảm ơn bà."
Cả ngày hôm nay Kiều Niệm Dao cực kỳ bận rộn, hầu như chút thời gian nghỉ ngơi nào, khi tiễn hai bà lão rời xong thì mới phát hiện trời bắt đầu tuyết rơi nhẹ!
"Chị Kiều chị kìa, tuyết rơi !" Bác sĩ Tiểu Trân xoa xoa cánh tay ngoài, kinh ngạc .
Đương nhiên hôm nay cô cũng hỗ trợ, nhưng thể nào so sánh với Kiều Niệm Dao .
Kiều Niệm Dao gật đầu một cái: "Năm nay tuyết rơi muộn hơn đến nửa tháng, chị nhớ năm ngoái mới qua đợt thu hoạch của mùa thu thì tuyết rơi ."
Năm ngoái các đội viên mới nhặt củi khô vài ngày thì tuyết bắt đầu rơi, còn năm nay thì tuyết đến tận bây giờ mới xuất hiện.
Dù tuyết vẫn đang rơi nhưng Kiều Niệm Dao vẫn qua nhà ông cụ bên cạnh kiểm tra một .
"Không lạnh , kể cả tuyết rơi nhiều thì ông cũng lạnh." Ông cụ .
Kiều Niệm Dao cũng tương đối hài lòng, cô tháo và giặt chăn bông cũ , chỉ điều cô vẫn giặt lớp bông bên trong mà mới chỉ giặt ở bên ngoài thôi.
Mặc dù mấy ngày nay trời lạnh, nhưng ngược tiết trời quang đãng, thế nên cô phơi bộ thứ khâu phần ruột của chiếc chăn.
Bây giờ nếu tính cả đống chăn cũ và đống chăn mới đang đắp ông cụ thì tổng cộng là sáu cân chăn bông, thế nên y như lời ông cụ , dù tuyết rơi nhiều chăng nữa thì cũng chẳng sợ lạnh.
Hơn nữa cũng chỉ mỗi chăn là đồ mới.
Mà còn cả tấm nệm bên nữa.
Kiều Niệm Dao mang về hai bộ quần áo mùa thu cực kỳ ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-198.html.]
Năm nay ông cụ thật sự là đổi mới từ đầu đến chân, từ trong ngoài.
Mà ông cụ cũng , hai trăm đồng mà ông cho hẳn là hết từ lâu .
Dù những thứ mà ông mua về cũng chẳng là đồ rẻ tiền gì.
Những vật dụng và quần áo là để mặc và để sử dụng, và cả để ăn uống nữa.
Mấy ngày bọn họ mới ăn sườn cừu, ngày hôm nay học trò nhỏ mang tới một hộp thịt hầm, bên trong ít sườn hầm, đủ để lấp đầy một hộp thức ăn giữ nhiệt, mà cũng đủ để khiến thức ăn hỏng trong thời tiết giá lạnh thế để thể để dành cho những bữa ăn .
Thật sự thơm ngon đến chịu nổi.
Học trò nhỏ tiêu xài cũng hoang phí quá nha.
"Cháu xài nhiều tiền như Thanh Phong gì cháu ?" Ông cụ hỏi.
TBC
"Anh gì ạ, mà cũng gì mà , bọn cháu thắm thiết lắm."
Kiều Niệm Dao xong thì ông : "Ông cũng đừng tiết kiệm cho bọn cháu, tiền lương của ông ông cứ tiêu thế nào thì tiêu, ăn gì thì ăn đó là , chúng cháu tiền mà, hơn nữa hiện tại còn công việc nữa, bọn cháu cũng cần ông bù ."
"Ông cũng gì tiền mà bù , thậm chí ông còn thấy sợ đủ xài nữa đây." Ông cụ hừ hừ .
"Vậy là ạ." Kiều Niệm Dao một tiếng.
Chờ đến thời gian thì cô vẫy tay tạm biệt về nhà với cặp đôi mới cưới lúc nào cũng dính lấy , bác sĩ Hoàng và bác sĩ Tiểu Trân.
Tuyết rơi quá lớn, cũng chỉ lẻ tẻ mà thôi, nhưng nếu đạp xe về thì vẫn cảm thấy mặt cực kỳ đau rát.
Dù cô đội mũ đầu, khăn quàng cũng choàng kín mặt, tay cũng đeo một chiếc găng tay dày, thế nhưng khi về đến nhà thì vẫn cảm thấy lạnh.