Mạt Thế. Mang Không Gian Trữ Đồ Xuyên Về 500 Năm Trước - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-07-25 22:44:01
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nói đến Dao Dao và Thanh Phong cũng thật là hiếu, hôm mới mang đến cho hai bộ quần áo đó, , ấm lắm, bây giờ cũng sợ lạnh!"

"Hôm nay mang đến một bát chả thịt to như để biếu cho !"

TBC

" cũng hưởng ké , cả đời từng ăn viên chả thịt nào ngon như !"

"Dao Dao mang đến đây một phần ? Trước đây Thanh Phong mang đồ về nhà thì bên cũng sẽ mang một phần đến."

Chu Tiểu Sơn và Ngô Mỹ Lan suýt thì nhịn biểu cảm.

Còn Chu Tả thì ở trong nhà , vì hễ bà cả đến thì chắc chắn chuyện gì , bà cả đến, của họ cau cả ngày.

Ở đây một lúc, Trần Quế Hoa mới lòng rời .

Ngô Mỹ Lan mắng: "Xem cái vẻ vênh váo của bà kìa!"

Chu Tiểu Sơn thở dài: "Cũng tại chúng tính toán sai."

Ban đầu tưởng rằng em họ Tống Thanh Phong sẽ ngóc đầu lên , thực sự hận thể tránh xa, đừng dây dưa với nhà .

Nhà ông gánh một gánh nặng lớn như !

Kết quả ngờ vận may đến, trời quang mây tạnh!

Lại nhiều tiền trợ cấp thương binh như , Kiều Niệm Dao việc , trong làng nhà ai cuộc sống hơn họ? Cần gì dựa nhà họ?

Biết lúc gặp khó khăn, ai dựa ai!

Mặt mũi thực sự đánh đau!

Kiều Niệm Dao đang ở nhà hầm xương cừu, một nửa thì ông lão nhỏ mang theo hộp thuốc đến.

"Dọc đường lạnh ?" Kiều Niệm Dao hỏi.

"Lạnh thì chắc chắn là lạnh nhưng lạnh đến mức chịu ." Ông lão .

Cơ thể ông lão ấm áp, nhưng điều ông quan tâm đến là: "Cô cái gì? mà mùi thơm như ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-222.html.]

Mùi thơm của thịt viên vẫn tan hết.

Kiều Niệm Dao lấy cho ông một đĩa: "Ông ăn , khi về sẽ đóng hộp cho ông, ông mang về ăn dần."

Ông lão nhỏ cũng từ chối, vì trông nó thơm và ngon, nhưng ông cũng chỉ ăn vài miếng, khi thỏa mãn cơn thèm thì kiểm tra chân cho Tống Thanh Phong.

Trọng tâm chú ý của ông hôm nay là đôi chân của Tống Thanh Phong.

"Dạo thế nào , cảm giác thấy rõ ràng hơn ?" Ông lão đặt hộp thuốc sang một bên hỏi.

Tống Thanh Phong gật đầu: "Nửa đêm thường cảm giác ngứa ran, giống như là hàng ngàn con kiến gặm nhấm ."

Lúc đầu chỉ ngứa nhè nhẹ, nhưng những ngày luôn cảm giác tê dại và ngứa như .

Ông lão cởi quần cho , kiểm tra kỹ lưỡng cho rể.

Không lâu , mặt ông lão lộ vẻ kinh ngạc: "Xương đầu gối của hồi phục một phần năm!"

Ban đầu cả xương đầu gối đều vỡ hết, bây giờ xương đầu gối lành một phần năm, mặc dù phần lớn vẫn còn vỡ vụn nhưng chung đều dấu hiệu đang dần lành .

Trên mặt Tống Thanh Phong cũng lộ vẻ vui mừng: "Ngoài cảm giác tê rát và ngứa , cũng thấy gì khác."

Ông lão để ý: "Tất nhiên là thấy gì , dây thần kinh ở đây của c.h.ế.t , thể cảm giác gì lớn ."

Tống Thanh Phong hiểu.

Ông lão bắt đầu kiểm tra kinh mạch và dây thần kinh ở chân : "Cái cảm giác ?"

"Không."

"Còn chỗ thì ?"

"Có!"

Ông lão kiểm tra liên tục các dây thần kinh và kinh mạch khác, gần như thể khẳng định: "Dây thần kinh ở chân cũng giống như xương đầu gối, cũng hồi phục một phần năm, còn thì tiếp tục chờ xem , nhưng thể mong chờ."

Trước đây phát hiện dấu hiệu hồi phục, ông vẫn bảo rể đừng hy vọng quá nhiều nhưng bây giờ bảo rể thể mong chờ.

Loading...