Mạt Thế. Mang Không Gian Trữ Đồ Xuyên Về 500 Năm Trước - Chương 293

Cập nhật lúc: 2025-07-27 22:24:45
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe xong lời con trai , nụ mặt bác hai Tống thể kìm nén : "Được !" Nửa cuộc đời còn của con trai bà chỗ dựa !

"Mẹ, con sẽ để chuyện cho !"

"Đừng lo lắng, đừng lo lắng, ngày mai con sẽ đến gặp dì cả của con mà !" Bác hai Tống trực lên đường.

Trần Hữu Minh vui vẻ, vẫn chút do dự: "Mẹ, cho rằng dì cả sẽ đồng ý cho con đến ?"

Bác hai Tống suy nghĩ mà : "Tại đồng ý? Mẹ dám Thanh Phong , nhưng nó thể sinh con, dì cả của con nhất định sẽ đồng ý, bà thể chịu đựng việc để nhà họ Tống tuyệt hậu!"

Nói xong, bà con trai mỉm : "Số mệnh của con cũng !"

Ai thể nghĩ rằng khi con trai bà lao động cải tạo trở về, còn một cơ hội như ? Mặc dù danh tiếng mấy , nhưng sẽ cần lo lắng về cuộc sống .

Trần Hữu Minh cũng nghĩ như .

Chỉ cần tới cửa, đến lúc đó nhà, vợ, ngay cả tiền cũng sẽ là của !

TBC

Tất nhiên, đứa trẻ cũng sẽ là của , bởi vì em họ của thể sinh con!

Anh cũng nghĩ đến chuyện đó, khi đến lúc, thể nhận nuôi một đứa con trai và cho nó họ Tống, những còn sẽ mang họ của !

Về phần đồng ý , chuyện trong phạm vi của .

Vào thời điểm đó, con cái cũng sinh , chuyện trong nhà đều là do quyết định ? Em họ phản đối cũng đều vô dụng.

Mơ tưởng về chuyện nhiều quá đến mức buổi tối ngủ còn mơ thấy mộng .

Mơ thấy cửa, em họ chỉ thể ôm vợ của .

Suýt chút nữa tỉnh giấc!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-293.html.]

Sáng sớm hôm thức dậy, giấc mơ vẫn còn rõ ràng, cũng thúc giục bác hai Tống mau ngoài.

"Được , con thúc giục cái gì, dù cũng chạy !" Bác hai Tống tức giận.

"Con sốt ruột!" Trần Hữu Minh , giấc mơ đêm qua thật , nóng lòng sống như !

Bác hai Tống lườm một cái, nhưng cũng thu dọn đồ đạc tìm bác cả Tống.

Hiếm khi bà hào phóng xách theo một cái giỏ gần một cân trứng gà trong đó.

thấy bà , sắc mặt của bác cả Tống , lạnh lùng : "Cô ở đây gì?"

Bác hai Tống đột nhiên : "Chị cả, chị đang , giữa hai chị em chúng , em thể đến cửa ?"

"Cô cho là ? Có rắm thì mau thả!" Bác cả Tống phiền.

Từ nhỏ cũng chuyện gì lành, hôm nay đến đây gì.

Bác hai Tống nghẹn , vì thế đưa trứng gà cho bà xem: "Đây là thứ em mang cho Thanh Phong ăn."

Bác cả Tống giễu cợt: "Không cần , cô đem trứng gà về , trứng gà Thanh Phong ăn nổi!"

Ăn trứng của bà ? Sợ là nhớ cả đời.

Đừng là trứng gà, một hạt gạo cũng lấy từ bà !

Bác hai Tống : "Chị cả, chị đừng những lời như nữa, em cũng bây giờ chị nóng, nhưng chuyện gì thì cùng thương lượng, chị đừng để buồn phiền ở trong lòng!"

Bác cả Tống liếc mắt : "Cô ý gì?"

"Chị cả, chị còn giấu em ? Thanh Phong thể nữa, nó thậm chí thể sinh con." Bác hai Tống cũng .

Bác cả Tống dừng khi thấy điều , trừng mắt ba : "Cô đang ? Có đánh ?"

Loading...