Mạt Thế. Mang Không Gian Trữ Đồ Xuyên Về 500 Năm Trước - Chương 351

Cập nhật lúc: 2025-07-28 23:19:21
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

, Kiều Niệm Dao dẫn thầy về hướng đó, đường còn các loại dược liệu khác, ông Mã cũng vui mừng: "Nhìn , cũng là của quý."

Ngay đó, ông lấy cái cuốc nhỏ và bắt đầu đào.

Ông đào các loại dược liệu ở đây, còn Kiều Niệm Dao đào nhân sâm.

Ông Mã đào khá nhiều sài hồ, đang vui vẻ thì thấy học trò của đang đào cái gì đó, ông Mã : "Cháu đang đào cái gì thế, tới giúp một tay ..."

Ông còn hết, thì ngay tức khắc, ông mở to đôi mắt: "Chờ , cháu mau dừng tay , mau dừng !"

"Chuyện gì ?" Kiều Niệm Dao ông với vẻ khó hiểu.

"Sao cháu đối xử nhân sâm như ? Đây là nhân sâm, cà rốt !" Ông Mã gần, .

"Vậy đào như thế nào?"

"Cháu hãy xem đây." Ông cụ liền .

Kiều Niệm Dao đành để ông .

Trước tiên, ông cụ vòng quanh củ nhân sâm , khen ngợi: "Đã lâu lắm gặp nhân sâm, ngờ hôm nay mới núi là gặp ngay, mà cháu phát hiện thế?"

"Có gì chứ, trong núi nhiều nhân sâm mà, cái thường xuyên thấy đấy." Kiều Niệm Dao ngông cuồng .

Ông lão nghẹn họng, rằng đừng tự phụ quá, nhưng sự thật thì đúng như .

Đã lâu lắm thấy nhân sâm, nhưng hôm nay với học trò núi, thì gặp ngay, chẳng do ăn may nên cô c.h.é.m gió nữa?

quan trọng, ông bắt đầu đào nhân sâm, cách ông trân trọng và cẩn thận, Kiều Niệm Dao cảm thấy buồn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-351.html.]

Giống như ông đang cầm một món đồ vô giá .

TBC

"Ông cứ từ từ đào, kiếm chỗ khác xem." Cứ đào như thế thì đến bao giờ mới đào .

"Cháu đến đây học hỏi cách đào , cũng đào như thế , cách của cháu quả là giày xéo nhân sâm đấy." Ông cụ vội vàng .

Ông nhớ đám nhân sâm ngâm rượu thuốc của cô, những củ nhân sâm đều thiếu tay mất chân, dường như đám nhân sâm đấy cũng thiếu mất chân tay, đoán chừng là do cô cứ nhổ nhân sâm như hôm nay .

Cũng giống như củ nhân sâm , nếu là ông kịp thời thấy, chắc chắn cô cũng sẽ nhổ như cà rốt mà thôi.

" học cái đấy, mất công lắm." Kiều Niệm Dao lắc đầu.

Ông cụ cũng gì nữa: "Cháu củ nhân sâm nhổ một cách cẩn thận đáng giá hơn củ nhân sâm nhổ một cách bừa bãi bao nhiêu ?"

"Bao nhiêu ạ?" Kiều Niệm Dao thật sự hiểu.

"Một củ nhân sâm chỉnh, rễ bảo quản tối đa, cháu mang bán ở chợ đen, thể bán với giá cao bốn trăm đồng đấy! nếu cháu cứ nhổ bừa bãi như thế , rễ gãy đứt hết, thì cùng lắm chỉ thể bán với giá một trăm đồng mà thôi."

"Cháu quan tâm lắm, dù cháu sẽ giữ để ngâm rượu và pha , bán."

Ông Mã: "..." Hóa nãy giờ giải thích là vô ích ?

"Được , ông cứ từ từ đào, sẽ chỗ khác nhé." Kiều Niệm Dao .

Ông cụ còn cách nào khác, chỉ thể : " đừng quá xa nhé."

" ." Kiều Niệm Dao cảm nhận sự tồn tại của một củ nhân sâm khác, cô vác theo cái gùi và bắt đầu .

Cũng lo lắng về an giống ông Mã, bởi vì cô cảm giác, trong núi động vật hoang dã to lớn lắm, nên cần lo lắng.

Loading...