Dù Kiều Niệm Dao cố gắng đào một cách cẩn thận, nhưng vẫn khá thô bạo, thực sự thể sánh với củ nhân sâm của ông cụ, là thấy cảnh ý vui.
vẫn , gian của Kiều Niệm Dao quá nhiều thứ , mà hiện tại cô còn giữ nhiều hạt giống nhân sâm lắm, lúc nào thì đều thể thúc đẩy chúng sinh trưởng.
Đồ vật hiếm thì quý, quan trọng là cái gì, chỉ cần nhiều thì còn giá trị.
Bao gồm cả nhân sâm trong núi.
TBC
cũng ảnh hưởng đến việc Kiều Niệm Dao vỗ m.ô.n.g ngựa: "Thầy giỏi thật đấy."
"Lần nhớ kỹ, đào như , cháu mà núi với thầy của , khiến thầy thấy cháu đối xử như với nhân sâm, chắc chắn thầy sẽ cho cháu ăn đủ đấy."
Kiều Niệm Dạo : "Vâng, , , ."
Ông cụ hài lòng với chuyến núi hôm nay, thấy thời gian hơn ba giờ chiều, cũng nên về .
"Đi về thôi." Ông cụ dứt khoát.
"Thầy, ngày mai ông núi nữa ? Hôm nay thầy chỉ lo đào nhân sâm, dạy nhiều lắm."
Ông cụ ho khăn: "Có vất vả gì , ngày mai núi nữa cũng ."
Kiều Niệm Dao , đường về họ cũng gặp nhiều loại dược liệu khác , ông cụ tiếp tục dạy dỗ học trò của .
Một loại dược liệu dễ nhầm, trông cũng khá giống Kiều Niệm Dao cẩn thận phân biệt chúng.
Khi rời khỏi ngọn núi, cả hai thu hoạch khá nhiều loại dược liệu, dược liệu nặng, chỉ cần mang theo là .
ông cụ hài lòng: "Chuyến thu hoạch gần bằng mười mấy ngày, nửa tháng núi của bọn Tiểu Hoàng đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-354.html.]
Thiên phú của học trò thật xuất sắc, ông cần nhắc nhở gì nhiều, chỉ cần qua một , cô sẽ nhớ.
Có một học trò như , thầy nào thích, đặc biệt là khi ông một học trò thế đấy.
Kiều Niệm Dao cũng khiêm tốn: "Trước đây cũng thiên phú như , vẫn một thầy thì mới khám phá thiên phú của , nếu thì lãng phí thật đấy."
Ông cụ nhíu mày, mặc dù học trò ông phần tự cao tự đại, nhưng những gì cô cũng là sự thật.
Còn do ông mắt , nên mới thu một học trò như ?
Khi họ về đến trạm y tế, bác sĩ Hoàng và bác sĩ Tiểu Trân ngạc nhiên khi thấy họ mang nhiều loại loại dược liệu như : "Đào nhiều như ?"
"Đã thấy thì thể bỏ qua ." Kiều Niệm Dao , đồng thời cô tặng một trứng gà rừng cho bác sĩ Tiểu Trân.
Bác sĩ Tiểu Trân thậm chí còn dám nhận: "Chị Kiều, cần , chị giữ ăn ."
"Cầm lấy , mai và thầy còn núi, đến lúc đó sẽ tìm thêm." Kiều Niệm Dao đưa cho cô mười quả, nửa còn , để cho thầy của cô.
"Không cần cho nhiều như , đem về cho Thanh Phong bồi bổ." Ông lão .
"Thanh Phong còn thiếu thức ăn ? Mai còn rừng, đến lúc đó tìm." Kiều Niệm Dao để tất cả trứng gà rừng.
Ông Mã cũng gì thêm, ông lấy bàn chải để xử hai củ sâm núi.
Vì hơn năm giờ, vượt quá giờ việc, Kiều Niệm Dao cũng ở lâu, những loại thuốc cứ để cho bác sĩ Hoàng và bác sĩ Tiểu Trân sạch và phơi khô là .
Ở nhà, Tống Thanh Phong đang đợi cô về, hôm nay vợ rừng, lẽ là sắp về đến nhà, thế là bắt đầu nấu cơm.
Theo lời của Kiều Niệm Dao, đàn ông thực sự tiềm năng để trở thành đầu bếp gia đình.