Vui vẻ ăn cơm ở đây, Tống Thanh Phong còn bồi ông cụ uống một ly, cũng về, trực tiếp ngủ cùng với tụi nhỏ Dương Dương và Tinh Tinh.
Kiều Niệm Dao nhịn với Tống Thanh Phong: "Anh xem sư phụ là lót đường cho em, mở rộng nhân mạch đúng ?"
Tống Thanh Phong cũng cảm thấy , con ông cụ cũng là quan tâm đến danh lợi gì đó, mà nguyện ý xuất hiện giang hồ, còn là vì đồ tử đồ tôn ?
Kiều Niệm Dao thở dài : "Em cũng với sư phụ rằng ông đừng vất vả."
Trái Tống Thanh Phong đối với chuyện quan điểm khác: "Anh cảm thấy như khá , nhân sinh ông cụ mục tiêu, sức khỏe để tiếp tục sống, em cảm thấy tinh thần trạng thái của ông, hơn so với ? Người cũng sắp sáu mươi tuổi, mà ông năm mươi ai là tin."
Kiều Niệm Dao , đối với điều cô thực sự phủ nhận.
Trạng thái của sư phụ, quả thật là so thì hơn nhiều.
"Đừng lo lắng nữa, chuyện đều , em yêu thương nhiều hơn , mới là cần vợ nhất." Tống Thanh Phong tủi .
Kiều Niệm Dao buồn một cái: "Anh còn ủy khuất ?" Thật là.
"Vợ , ngày mai về ." Tống Thanh Phong trực tiếp đòn sát thủ.
TBC
Kiều Niệm Dao bởi vì những lời mà mềm lòng, kết quả của mềm lòng chính là mềm chân, hai bên đùi chẳng khác gì sợi mì.
Không chơi đùa bao nhiêu tư thế, còn thêm một thứ bên ngoài, cô , kết quả tỏ vẻ đáng thương ngày mai khi trở về, tháng mới thể gặp mặt.
Cho nên liền tùy .
Làm đến cuối cùng, Tống Thanh Phong mới cảm thấy mỹ mãn ôm vợ , vô cùng lưu luyến mà hôn hôn.
Buổi sáng ngày hôm Kiều Niệm Dao và Chu Hương Xảo cũng học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-902.html.]
Còn bọn sẽ xe trở về.
Lúc là giữa trưa, một rưỡi chiều xe bắt đầu chạy, về tới thị trấn cũng gần lúc chạng vạng.
Kiều Niệm Dao dẫn theo ba đứa nhỏ lên xe buýt, cần nhà ga.
Chu Hương Xảo cũng , mãi cho đến khi Khang Khang nháo ôm lên xe, theo ba và trai trở về, cô mới nhịn nữa mà .
Kiều Niệm Dao để bọn nhỏ lên , cô ở phía an ủi Chu Hương Xảo,"Đừng , tháng bảy năm nay thi đại học nữa, đến lúc đó với thực lực của Vân Vân, cô nhất định thể thi đậu, xong là thể sang bên ở, mắt đây chỉ là tạm thời."
Chu Hương Xảo hiểu rõ: "Chị chỉ nhịn mà thôi."
Nếu còn cách nào khác, thật sự là nỡ để tụi nhỏ trở về, lòng còn đau như cắt.
"Bác cả em sẽ lưu ý, chờ đến khi phòng trống, lập tức thuê, đến lúc đó ở bên cạnh, cũng thể chiếu cố cho ."
"Ừm." Chu Hương Xảo gật đầu.
Mà xe bên , Khang Khang cũng nhiều, đôi mắt Tráng Tráng cũng đỏ hoe, nhưng mà bé hiểu chuyện, bởi vì tháng vẫn sẽ cùng ba tới thăm !
Trong lòng Lý Quảng Sinh cũng hụt hẫng, nhưng mà đây chính là thực tế.
Ngược thì Tống Thanh Phong gì, hỗ trợ trông coi Tráng Tráng và hành lý, Khang Khang nhất định giao cho Lý Quảng Sinh dỗ, cũng may đứa nhỏ lóc cũng mệt mỏi.
Chờ đến khi lên xe trở về thị trấn, đứa bé cũng ngủ , khiến Lý Quảng Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chia tay, nên việc thì việc, nên học thì học, luôn tìm việc để bận rộn, nếu thật đúng là sẽ thực sự khó chịu.
Thời gian luôn trôi qua nhanh.