Mặt Tống Thi lập tức tái mét.
"Anh Lục, ý gì?"
Vài giây , trong mắt cô ứa vài giọt nước mắt.
"Ê ê, cái gì." Mục Vũ mềm lòng, lập tức qua an ủi cô : "Lục Vân Phi gì !"
" ý gì cả." Lục Vân Phi đang đầy bụng lửa giận, thấy cô rơi nước mắt càng thấy ấm ức.
Chết tiệt, thể rơi hai giọt nước mắt chứ?
Anh lạnh nhạt : "Dù thì, mạng của là do đội trưởng cho. Tất nhiên cô thể cho rằng đội trưởng tin tưởng cô nhưng đừng lôi ."
" Tống Thi..." Mục Vũ cũng gật đầu: "Đội trưởng chắc chắn lý do riêng."
Tống Thi: "..."
...
Lúc giải tán rời , Trì Anh phát hiện Tống Thi dường như cố tình cùng tốc độ với cô. Đoán rằng Tống Thi lời với , cô nhanh chóng tăng tốc.
Tống Thi theo phía : "..."
"Trì Anh! lời với cô."
Trì Anh lặng lẽ dừng bước.
Sớm thì nhanh hơn một chút, giờ thì , bắt gặp.
Tống Thi đến mặt cô, khóe miệng nở nụ .
"Hôm nay cô cứu , hình như vẫn chính thức cảm ơn. Cảm ơn cô cứu hôm nay."
Trì Anh mím chặt môi, trực giác mách bảo rằng chuyện đơn giản như .
"Cũng chẳng trách Cố đưa cô đội." Tống Thi : "Có năng lực như , nếu là đội trưởng, cũng sẽ do dự mà mời cô ."
"Dù thì Cố vẫn luôn quan tâm đến những đồng đội như chúng , chỉ cần một cô, là thể đảm bảo an cho những thành viên khác. Một vũ khí hữu dụng như , ai nỡ để cô vuột khỏi tay chứ?"
Trì Anh nheo mắt.
"Ý cô là gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-124.html.]
"Không gì, nghỉ ngơi sớm . Còn cảm ơn cô cứu hôm nay."
[Ký chủ, những lời kỳ quái .]
Trì Anh mím môi. Những lời Tống Thi , giống như Cố Trì chỉ đơn thuần lợi dụng cô mới cho phép cô gia nhập .
Cô hiểu thấy khó chịu. Cô vốn nên quan tâm Cố Trì mục đích gì, dù thì cô cũng gia nhập bọn họ vì thu thập giá trị thánh mẫu, cũng tư cách ý kiến gì.
[Cô cố ý đấy ký chủ, chính là ly gián!]
Trì Anh khẽ phập phồng cánh mũi.
" những gì cô cũng lý..."
Hệ thống hít một .
Xong đời , chẳng lẽ thật sự Tống Thi ly gián thành công ?
...
Trở về lều, Cố Trì chuẩn ngủ. Khi cởi áo khoác, đột nhiên thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Anh nắm chặt chiếc áo khoác, nheo mắt cảnh giác: "Ai ở ngoài đó?"
"..."
Cố Trì khựng tay , mặc áo khoác dậy ngoài.
"Trì Anh? Sao muộn thế còn tìm..." Câu còn của thể thốt , bởi vì đôi mắt của Trì Anh mang theo vẻ oán trách quá nặng nề.
Giọng vô thức dịu xuống.
"Sao ?"
"Tại lúc đồng ý cho đội?"
Cố Trì sửng sốt.
"Sao đột nhiên hỏi chuyện ?"
Trì Anh gì, chỉ im lặng .
"Một phần lớn là vì tin tưởng, thêm đó là em đủ năng lực, thể tự bảo vệ ."