Rừng trắng xóa tĩnh lặng đến ngột ngạt, những cây đen kịt thẳng tắp vươn cao như chạm tới bầu trời. lúc , trong mắt Hứa Trật, những cây vốn nên thẳng như đang âm thầm cong về phía cô, lấy cô tâm điểm mà vặn vẹo tiến gần — dường như cô thứ gì đó hấp dẫn chúng.
Bóng cây như đám dòi bám riết lưng, những cây cao ngất cũng vặn vẹo như hợp thành một chiếc bát khổng lồ màu đen, úp trùm lấy cô.
Một lớp mồ hôi lạnh dâng lên lưng Hứa Trật. Không rõ vì , bản năng mách bảo cô: Tuyệt đối thể để bắt !
Cô lập tức cất bước chạy, nhờ rời khỏi chỗ ngã rẽ lâu nên hiện tại cần đối mặt với lựa chọn nào. Tuy đầu óc vẫn còn mơ hồ, tầm cũng giới hạn trong một phạm vi nhỏ mờ ảo, nhưng Hứa Trật vẫn cố gắng bước , mỗi bước đều cẩn thận kẻo vấp ngã. Trong suốt quá trình chạy, cô chỉ thấy tiếng bước chân và tiếng thở hổn hển của chính — nguy hiểm đang đến, nhưng lặng lẽ khủng khiếp.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Rất nhanh, con đường mắt chấm dứt. Một nữa, Hứa Trật hai ngã rẽ.
Hai con đường thoạt chẳng gì khác biệt, chỉ đơn thuần là gương phản chiếu trái – , đến cả cách sắp xếp của cây cối cũng giống hệt . Hứa Trật vài giây, do dự nên chọn hướng nào.
Không thể dừng quá lâu. Mới chỉ tạm dừng chốc lát, cô cảm thấy như lưỡi d.a.o kề lưng.
cô chọn thế nào đây?
— Con bướm ?
Hứa Trật bất giác nhớ đến con bướm từng dẫn đường cho cô những lúc nguy hiểm nhất, giúp cô tìm con đường đúng đắn.
Nếu bắt cô chọn bừa, thì Hứa Trật thực sự đường nào đúng. Hai ngã rẽ giống đến đáng sợ, cô chỉ còn cách đánh cược. lúc cô đánh cược — đến mức bất đắc dĩ, cô bao giờ đặt cược vận may.
Bướm xuất hiện ngẫu nhiên. Nó là vì mà đến.
Cô cố gắng hồi tưởng, giữa áp lực ngày càng lớn — mồ hôi đầm đìa trán, phía như bức tường đen kịt đang đổ ập xuống. Cô cắn chặt răng, kiên trì bước đại mà vẫn tìm kiếm manh mối.
Và cuối cùng, áp lực cực hạn, đầu óc cô như bật mở cánh cửa nào đó. Lớp sương mù phủ ký ức tan biến. Trong khoảnh khắc, cô nhớ tất cả — và cả cách triệu hồi con bướm.
Không kịp nghĩ nhiều, cảm giác như lưng móng vuốt gần chạm mắt cá chân, Hứa Trật lập tức triệu hồi bướm. Khi bướm đập cánh chọn đường, cô do dự mà lao theo.
Trong lúc chạy, khí dường như lay động dữ dội, như thể một tồn tại nào đó phía tức giận vì vuột mất cô, tạo nên dòng khí hỗn loạn.
Không ảo giác , Hứa Trật cảm giác cổ chân thứ gì đó nóng rát cào qua.
Tim đập như trống trận, đầu căng như dây đàn. Nếu chậm một nhịp, thể cô còn mạng.
Cô thắng trong một canh bạc cực kỳ mạo hiểm.
Sau khi liên tục vượt qua nhiều giao lộ, cách giữa cô và nguy hiểm cũng dần kéo giãn. Đầu óc cô dần dần tỉnh táo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-toi-la-chu-than-the-gioi-suong-mu/chuong-113-quyet-dinh-trong-dai-mong-canh.html.]
Cô cảm thấy — lẽ chính vì kiên trì suy nghĩ vì chọn đại một hướng, nên mới phần thưởng là sự tỉnh táo ?
Hay cách khác, chính quyết định hấp tấp, mà dũng cảm gánh vác áp lực, mới là “con đường đúng đắn”?
Nghĩ đến đây, cô thấy bầu trời trắng xóa phía càng lúc càng chói mắt, như thể mặt trời vô hình đang hạ xuống sát mặt đất. Cô theo bản năng nheo mắt, thị giác mờ . Đến khi ánh sáng dần giảm bớt, mở mắt , Hứa Trật phát hiện “trở về” — căn phòng quen thuộc trong khu cư dân.
Cô tỉnh khỏi giấc mộng.
Lần , cô còn quên sạch như , mà vẫn nhớ rõ những gì xảy khi đầu óc cô tỉnh táo trong mộng cảnh.
Dù đoạn đầu vẫn còn mơ hồ, nhưng chỉ với phần cũng đủ để cô hiểu rõ: Mỗi thăng cấp là mỗi bước rừng trắng, tiếp tục cuộc hành trình — đó mới là cốt lõi.
Cô lập tức hỏi máy chơi game:
“Vậy mỗi thăng cấp chính là rừng trắng chịu thử thách ?”
【Không. Trọng tâm là con đường, thử thách. Thử thách chỉ là thứ tất yếu hành trình.】
Hứa Trật cau mày, vẻ hiểu: “Vậy tới cũng là thử thách kiểu ?”
【Không ai thử thách tiếp theo là gì. Con đường đầy rẫy biến . Tốt nhất đừng đặt kỳ vọng .】
【 một điều chắc chắn — mỗi sẽ nguy hiểm hơn .】
【 thể tương lai, càng thể thấy những gì sẽ xảy trong giấc mơ. Tất cả chỉ thể dựa chính bạn.】
【Vẫn là câu cũ: Giữ vững lý trí! Chỉ cần bạn giữ vững nó, tin bạn sẽ vượt qua hiểm nguy.】
“Tin dữ ?”
Hứa Trật bất ngờ. Cô mơ hồ nhớ lúc ban đầu, giọng điệu của hệ thống còn xa cách, lạnh lùng lắm cơ mà.
【……Cũng hẳn.】
“Miệng thì bảo mà lòng thì nhé~”
【Lo nhảm chi nữa, tranh thủ kiểm tra xem lên cấp gì mới .】
Nghe hệ thống nhắc, Hứa Trật vỗ đầu một cái: “À ha, suýt quên mất tiêu!”
Vừa mới tỉnh là cô chỉ lo truy hỏi mộng cảnh, đến giờ mới nhớ còn xem năng lực mới khi thăng cấp.