[Mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 163: Tế Phẩm Đặc Biệt
Cập nhật lúc: 2025-07-22 08:23:02
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Hứa Trật ngẩng đầu lên, cô mới phát hiện cái cây thuộc về con mèo đen từ lúc nào biến mất.
Là vì di cốt của nó lấy ?
bây giờ lúc để truy hỏi chuyện , Hứa Trật buộc xương với vỏ d.a.o , đeo lên lưng, choàng áo choàng lên nhanh chóng rời khỏi nơi đó, hướng về phía lối .
Không lâu khi cô rời , lưng liền vang lên từng đợt gào rú quái dị.
Giọng con mèo đen chợt trở nên mệt mỏi: “Chỉ thiếu chút nữa thôi.”
Hứa Trật cau mày: “Đám đó là gì? Chúng sẽ đuổi theo đấy chứ?”
Giọng mèo đen trầm thấp: “Không , cô nhanh, che dấu dấu vết của cô , đừng dừng , xa thêm chút nữa.”
Hứa Trật thể sự mệt mỏi trong giọng nó, kết hợp với năng lực của gia thần【Ác Mộng】, khó đoán con mèo đen dùng cách gì để che giấu hành tung của cô.
Xem nó thực sự rời khỏi nơi .
Hứa Trật nhanh chóng rời , mãi đến khi gần tiếp cận khe nứt, cô mới dừng bước.
Bàn tay đóng dấu bởi “nửa đêm” xuất hiện bất kỳ dị thường nào, thậm chí ngoài cảm giác bỏng rát ban đầu, thứ đều giống như . chính vì , Hứa Trật càng thấy bất an hơn.
Thấy cô dừng , mèo đen hiểu: “Không tranh thủ ngoài mà ở đây gì?”
Nó quanh bốn phía, so với dáng vẻ lúc mới đến thì giờ đây nó rõ ràng đang bất an hơn nhiều.
Tại bất an?
Có gì đó khác với ?
… Xương.
Là vì cô đào xương nó , nên nó mới bất an ?
Xem khúc xương thực sự là một vật quan trọng.
“Mi đồng ý với , mà thực hiện.” Hứa Trật điềm tĩnh nó, hề vội vã.
“Cô ó dừng ở đây nguy hiểm thế nào , nếu phát hiện thì—!”
“Con , ngoài chúng thể từ từ chuyện, lúc đó an , bao lâu cũng , cái gì cũng—”
“Không.” Hứa Trật lập tức cắt lời nó, kiên quyết từ chối: “Ta ngay bây giờ.”
Lưng mèo đen dựng lên, nó nhe răng gầm gừ với Hứa Trật: “Con ngườ, cô nên thời thế một chút!”
Hứa Trật dọa, ánh mắt lạnh lùng: “Người cần thời thế là mi mới đúng.”
“Nếu mi , sẽ vứt khúc xương .”
“Cô” Câu trúng ngay nhược điểm của mèo đen, nó xù lông lên nữa, nhưng thể gì Hứa Trật.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Đôi mắt xanh lục của nó lóe lên, nếu vì ánh sáng c.h.ế.t tiệt , nó sớm dùng ảo cảnh khiến Hứa Trật “tự nguyện” mang nó rời khỏi đây .
Bây giờ xem , nó bắt buộc trả một cái giá nào đó.
“Được , con , co gì?”
Hứa Trật sớm đoán đây là nơi nào, nên thứ cô quan tâm hơn là—
“Tại mi rời khỏi đây? Có nơi xảy biến cố gì ?”
“Hừ.” Mèo đen hóa thành làn khói xanh: “Cô hỏi cũng khá đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-toi-la-chu-than-the-gioi-suong-mu/chuong-163-te-pham-dac-biet.html.]
“Ở đây ai cũng , chỉ riêng .”
Đó là câu trả lời đầu tiên cho câu hỏi của Hứa Trật.
Cũng ngoài dự đoán của cô. Dù thì cô cũng đây là một nghĩa địa, những “sinh vật” tồn tại trong nửa đêm lẽ đều chết, mà rời khỏi nửa đêm, thể đồng nghĩa với việc hồi sinh.
“ cô đoán đúng, nửa đêm thực sự xảy biến cố.” Mèo đen mệt mỏi trôi nổi giữa trung.
“Khe nứt rối loạn một bố trí, nếu thể rời , thì nơi cũng trở nên nguy hiểm. Những kẻ khôi phục ý thức đều rời khỏi đây càng sớm càng , chứ trở thành tế phẩm.”
Nói đến đây, mèo đen đột nhiên phát tiếng rên đau đớn, từ trung rơi xuống đất, bộ lông mất ánh sáng, giống như chịu trọng thương gì đó.
Nó dường như phản phệ.
Con mèo đen im mặt đất như c.h.ế.t suốt gần nửa phút, mới chậm rãi mở mắt nữa. đôi mắt xanh ngọc lúc trở nên u tối, giọng nó yếu ớt đến cực điểm:
“ cho cô câu trả lời, bây giờ, là lúc cô thực hiện lời hứa .”
Bộ dạng mèo đen lúc thực sự thê thảm, nhưng Hứa Trật vẫn thấy thỏa mãn: “Chỉ thôi ?”
Nghe Hứa Trật tham lam như , mèo đen thét lên thảm thiết: “Con ! Đừng quá tham lam!”
“ hết những gì thể , chỉ với thôi mà phản phệ, thêm một câu nữa cũng ngoài nổi !”
Thấy thái độ của mèo đen như , Hứa Trật liền hiểu đây thực sự là giới hạn của nó .
Tế phẩm …
Trong lòng Hứa Trật dấy lên một vài suy nghĩ, nhưng hiện giờ lúc để cân nhắc sâu hơn, cô gật đầu: “Mi trốn trong áo choàng ? Trông mi thế quá dễ phát hiện.”
Thấy Hứa Trật tiếp tục ép hỏi, mèo đen cũng thở phào nhẹ nhõm. Phản phệ là thứ thể giấu giếm, nó chỉ sợ Hứa Trật vẫn hài lòng, chứ giờ thì nó thực sự thể thêm gì nữa.
Có sự “cho phép” của Hứa Trật, ánh sáng từ đèn cũng còn thiêu đốt linh hồn nó, nó liền thuận lợi chui áo choàng.
“ .” Hứa Trật đột ngột : “Lối canh giữ, để phòng bất trắc, nếu thứ đó phát hiện , nhất mi nên giúp che chắn một chút.”
Con mèo đang trốn trong áo choàng xù lông lên nữa. Thứ canh giữ lối đó, là thứ mà nó thể dễ dàng qua mặt ?!
Con !
Tham lam quá thể !
nó thể khoanh tay . Dù nếu Hứa Trật bắt, thì… khúc xương của nó cũng…
Khúc xương đào lên tuyệt đối thể để trong nửa đêm, nhất định mang ngoài.
Mèo đen mệt mỏi rạp vai Hứa Trật, tích tụ sức lực, lúc cần thiết, nó chỉ thể tay.
Đáng ghét, con , đợi nó rời khỏi nơi , sẽ lập tức cướp di cốt của , đến lúc đó, nó nhất định khiến con trả giá vì dám uy h.i.ế.p nó!
Khi đến cửa khe nứt, Hứa Trật kịp thời lõi thuộc tính của đèn, đổi ánh sáng từ【Đăng】sang【Cốc】.
Cô cảm nhận rõ ràng, khi ánh sáng đổi, con mèo đen ẩn trong vai trở nên cảnh giác hơn.
Dường như, so với【Đăng】, nó càng căm ghét thở của【Cốc】hơn.
Tới gần lối , lẽ vì động tĩnh từ sâu trong rừng, sinh vật vốn đang lười biếng ở rìa khe nứt nay bắt đầu lảng vảng quanh đó.
Hứa Trật dám ngẩng đầu nó, sinh vật siêu phàm cấp cao “trực giác” cực kỳ nhạy bén, thể dễ dàng cảm nhận ánh mắt của kẻ khác. Hứa Trật chỉ thể nín thở, chậm rãi bước nhanh về phía khe nứt.
Dưới lớp áo choàng che chắn, Hứa Trật tựa như một làn sương mù nhanh chóng di chuyển mặt đất, để khí tức, cũng gây bất kỳ chú ý nào. trong khu rừng gió , một làn sương chuyển động vẫn khác thường.
May mắn , khi Hứa Trật ngang qua sinh vật khổng lồ , con mèo đen trong áo choàng kịp thời tay, giúp cô che đậy thêm một chút.
Nhờ , Hứa Trật thuận lợi đến miệng khe nứt. Chỉ cần vượt qua nó, cô sẽ trở thế giới hiện thực, và sự hợp tác giữa cô với mèo đen cũng sẽ tan vỡ trong khoảnh khắc .