[Mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 166: Tận Cùng Của Khu Rừng
Cập nhật lúc: 2025-07-22 08:23:33
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ta mang bộ xương ngoài , khi nào thì cử hành nghi thức là hợp lý nhất?"
Theo suy nghĩ của Hứa Trật, cô thực hiện nghi thức ngay lập tức. Dù thì con mèo đen cũng cô mang theo, giờ nó còn đang hôn mê, ai lúc tỉnh nó sẽ giở trò gì nữa.
hiện giờ trạng thái của cô , hơn nữa Hứa Trật giờ cũng còn là cô gái mù tịt ngày xưa nữa, đương nhiên hiểu rõ rằng trong tình trạng thì thích hợp để nghi thức thăng cấp.
Tuy nhiên, hiểu của cô vẫn giới hạn, còn chiếc máy chơi game thì từ đến nay luôn hiểu rõ trạng thái của cô, hẳn sẽ rõ hơn khi nào là lúc thích hợp nhất.
【Nghỉ ngơi nửa ngày, đó tiến hành càng sớm càng .】
【 bạn mang cả nó theo ngoài ?】
Giọng kể chuyện phần khó hiểu.
Điều càng khẳng định một điều—giọng kể chuyện quả thực hề chút gì về những hành động của cô trong chuyến hành trình giữa đêm hôm .
“Ta giao dịch với nó, nó cho một vài bí mật, nên mang nó và bộ xương ngoài.”
Nói đến đây, Hứa Trật bỗng : “Có điều ngờ bộ xương ở chỗ dễ tìm đến .”
Giọng kể chuyện im lặng một lát, như sợ cô hiểu lầm, mới mở lời giải thích:
【Không cho bạn .】
“Ta ,” Hứa Trật khoát tay, “mi thể .”
“Ta thấy .”
Những điều cấm kỵ và nguy hiểm khắp khu rừng trong bóng đêm , với giọng kể chuyện, đều là điều thể hé lộ.
Con mèo đen thể cho cô, cũng là vì nó chịu phản phệ. Những chuyện Hứa Trật đều thấy hết.
“ mà, mi chuyện gì xảy trong khu rừng lúc nửa đêm ?”
【 rõ, nhưng thể đoán đại khái.】
“Nếu mi đoán thì thôi, khỏi ám chỉ nữa.” Hứa Trật vốn định tìm cách bóng gió, giờ thì đỡ tốn công.
【Còn nó, bạn định xử lý thế nào?】
Giọng kể chuyện rõ ràng đang hỏi về con mèo đen .
“Sau khi thăng cấp, bộ xương còn tồn tại ? Nếu còn, thì nó chắc sẽ c.h.ế.t ngay nhỉ?”
Hứa Trật để mối nguy hiểm như ở bên cạnh . Dù nó cũng một con mèo thật sự.
, trong mắt Hứa Trật, chỉ gia thần của —【Ác Mộng】—mới là mèo thật sự.
【Vẫn còn.】
Hứa Trật cau mày: “Vậy cách nào g.i.ế.c nó luôn ?”
【Rất khó, vì nó thực thể. , một cách.】
【Để Ác Mộng nuốt chửng nó.】
【 một rủi ro, hai bên sẽ tranh đoạt quyền kiểm soát ý thức. Bên nào thắng, bên đó sẽ trở thành ‘Ác Mộng’.】
【May mà gia thần gắn bó mật thiết với bạn, khi bạn thăng cấp, khả năng thắng của Ác Mộng cũng sẽ tăng.】
“Vậy thì .” Hứa Trật gật đầu, hỏi: “ nếu nó thắng thì , nó còn là gia thần của ?”
【Không.】
Giọng kể chuyện trả lời chắc nịch.
【Ác Mộng thực thể, khá đặc biệt. Nếu ý thức của nó nuốt chửng, thì gia thần của bạn cũng sẽ biến mất.】
“Vậy thì .”
Sau khi hỏi xong chuyện con mèo, sắc mặt Hứa Trật trở nên nghiêm túc. Cô giơ tay lên, để lộ ấn ký xuất hiện từ bóng đêm: “Mi cái là gì ?”
【...Biết.】
“Vậy chắc mi cũng sẽ đóng dấu chứ?”
Giọng kể chuyện im lặng một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-toi-la-chu-than-the-gioi-suong-mu/chuong-166-tan-cung-cua-khu-rung.html.]
【Phải.】
【… còn cách nào khác.】
【Thế giới quá khan hiếm tài nguyên, đến cả con đường thăng cấp cũng chỉ còn vài lối, hiện giờ duy nhất còn chính là cái .】
【 sẽ cái dấu , nhưng thể gì hơn . Giờ đây, bạn chỉ thể bất chấp tất cả để mạnh lên.】
【Ít nhất thì, cái dấu sẽ lấy mạng bạn trong thời gian ngắn. Nếu bạn thể sống sót qua các nguy cơ, thì nó cũng chẳng còn gì đáng để lo.】
Hứa Trật nhướng mày: “Nghe giọng mi thì cái còn đáng sợ hơn cả tên Ma Vương diệt thế .”
Vì thể thẳng, Hứa Trật bèn đặt cho nó một biệt danh.
【Không giống .】
Giọng kể chuyện vẫn kín miệng như .
【Cái dấu … lẽ cũng sẽ cơ hội kích hoạt , bạn cần lo lắng—nếu bạn sống sót .】
Nói đến đây, giọng kể chuyện dường như cũng thể tưởng tượng nổi cảnh “nếu sống sót ” sẽ như thế nào, đành :
【Tóm , đừng lo, mau chóng tăng thực lực lên .】
Giọng kể chuyện càng lúc càng xu hướng trở thành kẻ chuyện kiểu ẩn ý, lẽ cũng vì Hứa Trật còn như , chỉ hỏi mấy chuyện bề mặt, mà dần bắt đầu chạm đến bản chất vấn đề, dấn những bí mật thật sự của thế giới .
“Được , hiểu , ngắn gọn là, khi thế giới sụp đổ thì cần lo về cái dấu đúng ?”
【 .】
Nghe thì vẻ kỳ quặc, toát một cảm giác cực kỳ , nhưng hiện giờ não Hứa Trật vận hành thông suốt, cũng chẳng còn sức mà nghĩ ngợi thêm.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hứa Trật nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Có lẽ do quá mệt mỏi, cô bất giác ngủ , dựa đầu lên con dị chủng nhỏ. Đến lúc tỉnh , thời gian cũng vặn đến lúc thể cử hành nghi thức.
Trận pháp sẵn trong đầu Hứa Trật, nguyên liệu cần để khắc họa phần lớn là tứ chi và xương của sinh vật siêu phàm mang thuộc tính 【Bướm Đêm】, thêm đó là loại thuốc màu xám tạo từ lõi thuộc tính 【Bướm Đêm】 và một vài vật liệu phụ.
Sau khi khắc xong một trận pháp khá tinh xảo nhưng lớn, Hứa Trật mới lấy bộ xương của mèo đen khỏi kho.
Ngay khi bộ xương lấy , dường như cảm nhận thở từ di thể của chính , cái đuôi của con mèo đen vẫn hôn mê khẽ giật một cái.
Hứa Trật để con dị chủng nhỏ trông chừng nó. Giờ đây, đặc tính 【Phong Ấn】 của dị chủng nhỏ thể giúp ích phần nào. Sau đó, cô gái đặt phần xương vị trí then chốt trong trận pháp, còn bản thì ở trung tâm, kích hoạt trận pháp.
Khi ánh sáng bạc b.ắ.n lên từ trận pháp, tầm mắt Hứa Trật cũng trở nên mơ hồ.
Từng đàn bướm đêm tuôn từ trận pháp, bay vòng quanh cô, kéo cô một nơi quen thuộc khác.
Đó là một khu rừng trắng xóa.
“Lâu thấy nơi ...”
Cô lâu gặp chốn .
, một khi đến đây, nghĩa là nghi thức bắt đầu phát huy tác dụng, cô cần “thăng cấp” thành công khi nghi thức kết thúc.
Bộ xương dẫn đường cho cô đến khu rừng , chỉ rõ con đường phía . Không từ lúc nào, những tán cây vốn trống trơn xuất hiện một mảnh xương trắng giống như đầu dê treo lơ lửng.
Trong lòng Hứa Trật thầm chê kiểu dẫn đường thật là đặc biệt, khi xác nhận các hướng khác dấu hiệu gì thì mới bước theo con đường .
Kỳ lạ là, , lẽ vì sự hỗ trợ từ trận pháp và bộ xương, cô còn cảm nhận nguy hiểm nữa, thậm chí cả hành trình đều vô cùng suôn sẻ.
Ngay lúc Hứa Trật bắt đầu nghi ngờ cuộc đời , cô bỗng phát hiện—khu rừng phía dường như đến hồi kết.
“...Ta đến tận cùng con đường ?”
Cảm giác mơ hồ lập tức bao trùm lấy tâm trí cô—dễ dàng thế ?
Có gì đó đúng...
Đã xảy chuyện gì?
phía quả thật xuất hiện “tận cùng”—một mảnh trắng xóa mờ mịt, còn cây cối, cũng còn đường mòn.
Với tâm lý “cứ thử xem ”, Hứa Trật bước tiếp, đến tận cùng của khu rừng.
Sau đó, cô trông thấy một cảnh tượng khiến bản thể tin nổi.
Ngay mặt vùng trắng xóa , tại nơi con đường chấm dứt—
——Là một vách đá sâu thấy đáy.