[Mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 302: Quạ
Cập nhật lúc: 2025-10-15 17:02:47
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy bình thường Sở Tiêu Nguyệt khá “trầm lặng”, nhưng theo quan sát của Hứa Trật, cô kiểu bẩm sinh ít cô độc. hơn, trông như thể đang ở trong “chế độ tiết kiệm năng lượng” mà thôi.
Khi thoát khỏi chế độ đó, tuy lời của Sở Tiêu Nguyệt vẫn nhiều, nhưng những gì cần cần , cô đều trọn vẹn.
Lúc , là duy nhất trong đội từng kinh nghiệm Vùng Đất Lạc, cô giải thích một chút về trạng thái kỳ lạ mà đang trải qua.
“Vùng Đất Lạc một sức hấp dẫn tự nhiên đối với siêu phàm giả. Mọi cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, như bay lên ?”
“Đó chính là một trong những cám dỗ, và chỉ là cấp độ nhẹ nhất. Càng ở trong đó lâu, cảm giác càng rõ rệt hơn. Nghiêm trọng thì sẽ khiến rời bỏ thể nặng nề, tận hưởng cảm giác linh hồn nhẹ bẫng. Một khi thật sự sa cảm giác đó, và quyết định buông bỏ thể——là c.h.ế.t chắc.”
Sở Tiêu Nguyệt nhắc nhở:
“ thể lúc nào cũng kịp thời phát hiện trạng thái bất thường của . Hãy nhớ kỹ cảm giác ban nãy, nếu nó xuất hiện , tự tỉnh ngay.”
“Cách nhiều, đơn giản nhất là tự tát một cái, hoặc tạo một chút đau đớn khác. Cơn đau sẽ khiến thực tại. Nếu phát hiện bản hầu như còn cảm giác đau nữa, lập tức báo ngay.”
“Lúc đó gọi giáo viên để đưa mấy ngoài ngay lập tức.”
Mọi nghiêm túc gật đầu. Dù họ vẫn chỉ là học sinh, đến mức sinh mệnh sắp cạn, cần liều mạng ở Vùng Đất Lạc chỉ để cầu thăng cấp. Ai nấy đều hiểu rõ khi nào nên tiến, khi nào nên lui.
“Đi thôi.”
Sở Tiêu Nguyệt dẫn đầu, bảy cùng tiến sâu trong Vùng Đất Lạc.
Còn Hứa Trật thì âm thầm dùng năng lực siêu phàm của — 【Linh Thể】 — để ghi nhớ vị trí .
Cô vội dùng đến 【Linh Thể】. Nơi tràn ngập nguy hiểm, cô thể phân tán sức lực, huống hồ giờ đây cần giữ tập trung cao độ, chẳng sức mà phân tâm hai việc cùng lúc.
Con dị chủng nhỏ đang cô ôm trong tay dường như cũng trở nên “hoạt bát” hơn đôi chút khi Vùng Đất Lạc.
Bình thường nó hầu như thể hấp thụ năng lượng 【Cốc】 trong khí, nhưng ở đây, Hứa Trật cảm nhận rõ ràng nó đang “hít thở” thật sâu, điên cuồng hấp thu năng lượng 【Cốc】 trong Vùng Đất Lạc.
Chỉ là thở của nó quá yếu và kín đáo, dù đang dùng hết sức để hấp thu, cũng ai phát hiện .
Dù các học sinh khác cũng đang sức hấp thu năng lượng siêu phàm trong khí.
Theo từng bước chân sâu làn sương mù, xung quanh còn chỉ là đất trống hoang tàn nữa, mà dần dần xuất hiện đá vụn cùng những cây khô héo.
Ban đầu, những tảng đá và cây khô chỉ thưa thớt rải rác, nhưng càng , chúng càng nhiều, càng cao.
Đi một tiếng, năng lượng siêu phàm xung quanh dường như đậm đặc thêm, đến mức cần chủ động hấp thu, mỗi thở đều mang theo năng lượng tràn cơ thể. Và chính lúc , họ gặp sinh vật sống đầu tiên kể từ khi đặt chân Vùng Đất Lạc.
Đó là một con quạ đen, đậu ngọn cây khô, lặng lẽ vững nhành mảnh khảnh. Trong đồng tử đỏ sẫm phản chiếu bóng dáng đám học sinh bước vùng đất cấm. Nó chẳng hề cảnh giác, cũng chẳng tỏ hứng thú, chỉ như thấy tiếng động mà lơ đễnh liếc một cái.
Thấy tỏ vẻ cảnh giác, Sở Tiêu Nguyệt nhắc nhở:
“Đừng chọc nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-toi-la-chu-than-the-gioi-suong-mu/chuong-302-qua.html.]
Loài quạ mạnh, thậm chí thể là yếu ớt, g.i.ế.c nó dễ. ——
Càng , trong tầm mắt họ xuất hiện ngày càng nhiều quạ đen.
Từ vài con ban đầu, đến hàng trăm, hàng ngàn con đậu san sát những cành cây khô, lặng lẽ bất động như tượng. Chỉ khi ngang qua, đôi mắt đỏ mới nhẹ xoay theo, song chẳng hề toát ý định tấn công.
Dù , hàng trăm hàng ngàn đôi mắt đen lặng lẽ chằm chằm, vẫn khiến lạnh sống lưng.
Giáo viên từng : loại quạ nếu tấn công thì sẽ chủ động tấn công ai. chỉ cần một con thương hoặc c.h.ế.t, cả đàn sẽ lập tức kinh động, đồng loạt phát tiếng kêu chói tai, bay lượn ngừng đầu kẻ tay —— giống như báo động, dẫn đường cho những tồn tại nguy hiểm khác trong Vùng Đất Lạc tìm đến.
Nói ngắn gọn, thứ chẳng khác nào chuông báo động sống. Không rảnh tay chọc thì , nhưng hễ động —— là rước họa lớn.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Trong Vùng Đất Lạc, những sinh vật trông yếu ớt vô hại nhưng dính liền thành tai họa như , hề ít. Tất cả đều là bài học xương m.á.u của tiền nhân.
“May mà chúng hình như ị lung tung.” Đồng Chu khẽ lẩm bẩm.
Tịch Mục Ca nhịn , bật thành tiếng, còn Hứa Trật cũng liếc với ánh mắt khó hiểu.
Thấy như đang ngắm một kẻ lập dị, Đồng Chu phục, nhỏ giọng cãi: “ sai ? Lũ quạ nhiều thế, mà ở ngay đầu chúng . Nếu nó mà… ờ… thật sự ị, chẳng chắc chắn là chúng hứng hết !”
Không dùng thành ngữ thì đừng cũng , cảm ơn.
nghĩ … hình như cũng lý thật!
Túc Nhiễm, mắc chứng sạch sẽ, nhịn mà nổi da gà vì hình ảnh hiện lên trong đầu, vội vàng xua ý nghĩ quái gở đó.
Bảy tiếp tục thêm chừng một tiếng nữa. Cuối cùng, đàn quạ thưa dần, sương mù cũng đặc thêm. Tuy mờ, nhưng tầm vẫn đủ rộng, và nhanh, họ thấy sự đổi mới.
Trên vài cây khô bắt đầu mọc mầm non, mặt đất cũng dần xuất hiện dấu vết của cỏ xanh.
Càng sâu, dấu hiệu của sự sống càng rõ rệt. Hứa Trật cảm nhận năng lượng siêu phàm trong khí trở nên dồi dào và sôi động hơn hẳn.
Nơi thật sự quá giàu .
Không chừng càng sâu, năng lượng siêu phàm ở đây đậm đặc đến mức thể… uống như nước cũng nên!
Càng tiến bước, cảnh vật xung quanh dần còn khô héo u ám nữa. Màu xanh tượng trưng cho sự sống lan tỏa, ngày càng nhiều cây cỏ, bụi rậm, rừng rậm, cùng những sinh vật trông bình thường nhưng thực phi phàm, bắt đầu xuất hiện.
Theo lời giáo viên, trong Vùng Đất Lạc tồn tại sinh vật bình thường. Dù là bướm sâu, tất cả đều là sinh vật siêu phàm, trong cơ thể chứa năng lượng đậm đặc hơn xa thường.
Nơi đúng là thiên đường mà siêu phàm giả rời . Chỉ cần săn vài sinh vật mang ngoài thôi, cũng thể đổi một khoản kha khá.
cũng chính vì , đây là nơi nguy hiểm nhất.
Ví dụ ngay lúc , Hứa Trật để ý thấy những dây leo buông lơi quanh các cây gần đó, khi họ qua, dường như khẽ nhúc nhích một chút.
Trông thì yên tĩnh, vô hại, nhưng cô nhớ rõ, chủ nhiệm Tịch từng dặn:
“Trong Vùng Đất Lạc —— gì thật sự vô hại cả.”