[Mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 309: Ở Lại Đây
Cập nhật lúc: 2025-10-18 14:44:19
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy , một điều Hứa Trật thể khẳng định chắc chắn —
Một khi 【Cốc】 đang ngủ say lòng đất thức tỉnh, nó nhất định sẽ là 【Định Danh giả】.
Cô nhanh chóng để con dị chủng nhỏ ăn nó khi nó trở thành 【Định Danh giả】, như cấp bậc của con dị chủng nhỏ chắc chắn sẽ tăng vọt. Dù thể đạt tới cấp đó, ít nhất cũng thể vươn lên tầng ba bốn của Trường Sinh.
Đường về dĩ nhiên sẽ nhanh hơn lúc . Nếu gắng sức thêm chút nữa, bọn họ vẫn thể tiến sâu trong nửa ngày, nhưng Hứa Trật quyết định về ngay bây giờ.
Một là vì các thành viên trong đội mệt mỏi cực độ. Đã chỉ thất thần thôi là trong tai vang lên những tiếng thì thầm mê hoặc — tinh thần và thể xác đều đến giới hạn. Tuy họ vẫn duy trì tỉnh táo, nhưng tình hình vô cùng nguy hiểm.
Hai là vì chính Hứa Trật cũng cảm thấy thể tiếp tục nữa — bởi cô bắt đầu rời khỏi nơi .
Đây là một ý nghĩ vô cùng nguy hiểm. Nó xuất hiện tự nhiên đến mức như thể chỉ là một cảm xúc vụn vặt: “Hôm nay trời nắng , phơi nắng một chút .”
Cô thậm chí thể phân biệt đây là “sự cám dỗ” là ý nghĩ thật lòng của bản .
dù là gì nữa, cô tuyệt đối thể để ý niệm bén rễ. Cô cảm nhận rõ sức hấp dẫn từ nơi sâu thẳm của Vùng Đất Lạc, điều đó thật kỳ quái.
Cô hề cảm thấy lôi kéo mãnh liệt, chỉ là sinh một nỗi tò mò sâu sắc — rằng nếu cơ hội, nhất định cô xem thử.
Không thể đó là một ham mạnh mẽ, chỉ là một ý niệm thoáng qua nhưng cứ lặp lặp trong đầu cô, khiến Hứa Trật cảm thấy bất an.
Đã đến lúc rời khỏi đây . Nếu , cô chẳng dám chắc một lúc nữa còn thể nỡ rời .
“Ừ, cũng thôi.”
Mọi gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả. Dù việc rời khỏi đây khiến họ phần nào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng xuất hiện cảm giác nỡ.
Thật sự ? Không thể ở thêm một chút nữa ?
Chỉ vài ngày ngắn ngủi thôi mà sức mạnh của họ tăng vọt, đổi rõ rệt đến mức khó tin. Không khí nơi chứa đựng nguồn năng lượng siêu phàm tinh thuần hơn hẳn thế giới bên ngoài; mỗi hít thở, họ đều cảm thấy dòng năng lượng đang tràn cơ thể.
Năng lượng siêu phàm trong trở nên mạnh mẽ hơn, kỹ năng chiến đấu rèn luyện qua sinh tử, những “tri thức mới” thu từ chiến đấu, và sức kháng cám dỗ cùng tinh thần luyện liên tục — tất cả những thứ là thành quả khó mà ở thế giới bên ngoài.
Rời ngay lúc chẳng đáng tiếc quá ?
Càng mệt mỏi về thể chất lẫn tinh thần, cảm giác lưu luyến càng trở nên mạnh mẽ. Hứa Trật thoáng qua liền . Thực , bản cô cũng mệt — dù cô đảm nhận vị trí chỉ huy, chịu phần tiêu hao lớn nhất trong đội.
nhờ tinh thần lực của cô mạnh hơn tất cả cộng , nên dù tiêu hao nhiều, cô vẫn giữ trạng thái định nhất. Nhìn đồng đội, trừ Sở Tiêu Nguyệt , ai nấy đều ánh mắt mơ màng, Hứa Trật chẳng còn tâm trạng để , cô lạnh mặt bước tới, giơ tay tát mỗi một cái bốp giòn tan.
“Tỉnh ! Sao, luyến tiếc ?”
Mấy đ.á.n.h tỉnh ôm má ấm ức: “Tiểu học , đ.á.n.h đ.á.n.h mặt mà.”
Hứa Trật bất đắc dĩ:
“Vì mặt mấy là chỗ ít thương nhất đấy. Lỡ đ.á.n.h chỗ vết thương thì ?”
Mấy ngày nay bọn họ đều chiến đấu với cường độ cao, chỉ dựa đàn chi Túc Nhiễm trị liệu là đủ. Ai nấy đều mang thương tích, Hứa Trật thật sự chẳng là chỗ lành, là chỗ còn đau.
Nhất là Thu Hầu, tình trạng của bây giờ là t.h.ả.m đến cực điểm.
“Ờ, cũng lý. Vẫn là học thông minh.”
Hứa Trật: “...?”
“Cái đầu của chắc hỏng thật . Mau rời khỏi đây về nghỉ .”
Một còn tỉnh táo sẽ chẳng mấy câu đó.
Đường về quả nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều. Những sinh vật siêu phàm từng chủ động săn đuổi bọn họ phần lớn tiêu diệt, nên hành trình trở nên suôn sẻ hơn hẳn.
Là tỉnh táo nhất trong đội, Hứa Trật tự nhiên gánh luôn trách nhiệm lên kế hoạch rút lui.
khi họ bắt đầu lên đường trở , sức cám dỗ đến từ “Vùng Đất Lạc” — vốn mạnh lắm với Hứa Trật đây — đột ngột trở nên dữ dội.
Một cảm giác lưu luyến mãnh liệt và kỳ dị bủa vây lấy cô. Nếu miêu tả, thì giống như cô bỗng cảm thấy nơi vốn là chỗ thuộc về , rằng cô sinh là để sống tại đây. Ý nghĩ “rời ” khiến cô đau đớn chịu nổi.
Hứa Trật khẽ run, c.ắ.n chặt răng buộc bản tỉnh táo . khi liếc đồng đội, cô phát hiện — chỉ cô như .
Cảm giác gọi mời, sự quyến luyến đến từ Vùng Đất Lạc chỉ hướng về cô. Nơi — buông tha cô.
“Quỷ quái thật...”
Hứa Trật nghiến răng, thấp giọng lầm bầm.
“Hả? Học , em gì thế?”
Người cạnh cô nghi hoặc hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-toi-la-chu-than-the-gioi-suong-mu/chuong-309-o-lai-day.html.]
“Không gì. Mau rời khỏi đây thôi.”
Sắc mặt Hứa Trật nhợt nhạt. Cô chẳng còn sức để giữ vẻ tươi giả tạo — tất cả tinh lực đều dùng để chống sự cám dỗ .
Cô cảm thấy như đang dẫm trong đầm lầy, mỗi bước tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng thực là dốc bộ sức lực để thoát khỏi những bàn tay vô hình đang kéo cô xuống. Từng giọng văng vẳng vang lên:
“Ở đây ...”
Khốn kiếp!
Rốt cuộc trong thứ gì?!
Cô gần như sắp khống chế nổi ý ở nữa — một cảm giác từng , như thể cô , ở .
“Học !”
Có ai đó đang gọi cô, nhưng ánh mắt Hứa Trật trống rỗng, hề phản ứng.
“Học ?!”
Người vội đưa tay lắc mặt cô. Hứa Trật giật tỉnh , mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Cô nhận , suýt chút nữa ...
“Có chuyện gì ?”
Cô giả vờ thản nhiên gọi — là Thư Ngọc Sơn.
“Chúng sắp tới cửa . Anh là mấy thứ săn đó tạm để giữ, về trường đổi điểm xong sẽ chuyển cho em.”
“Được.” Hứa Trật gật đầu, đồng thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Thư Ngọc Sơn gọi kịp lúc, e rằng cô tiếp tục chìm cảm giác nguy hiểm mất .
dường như ai nhận cô điều bất thường cả.
Quãng đường còn , Hứa Trật dồn bộ tinh thần việc kháng cám dỗ. Cô ngừng lặp trong đầu hai chữ “rời ”, như khẳng định ý chí, như thôi miên bản .
Khi cả nhóm cuối cùng cũng thoát , trở khu vực cửa , và giáo từ viên trong bóng tối bước chúc mừng họ thành thử thách — Hứa Trật gần như rõ xung quanh đang gì.
Kể từ khi rời khỏi tầng nông của Vùng Đất Lạv, sức cám dỗ yếu dần. Đến đây, thứ từng khiến họ lúc mới tới mê hoặc mất trí trở nên đáng kể.
Chỉ Hứa Trật — vẫn mắc kẹt trong ma chướng, thậm chí càng lúc càng sâu.
Không ai nhận sự khác thường đó. Tính cách cô vốn phần kỳ quái, đôi khi trầm lặng chẳng gì. Ngay cả giáo viên nội viện cũng nghĩ rằng, tới đây thì chắc chắn chẳng còn vấn đề gì nữa.
Khi tiến cổng , Hứa Trật ngoài, vẻ khiêm nhường nhường đường cho đồng đội — nhưng thật là vì cô thể điều khiển nổi đôi chân .
Khi cuối cùng bước qua, cô hiểu rằng thể chần chừ thêm nữa. Cô tức giận với chính bản , vì trở nên như , chỉ rằng — dù thế nào nữa, tuyệt đối thể để ai phát hiện !
Trong cơn giận và ý chí mãnh liệt, cô ép bản bước lên. Trong đầu cô trống rỗng, tai chỉ còn đầy những tiếng thì thầm hỗn loạn, mắt mờ vì sương trắng.
Trong mắt khác, cô bình tĩnh qua cánh cửa.
trong cảm nhận của chính , từng bước như chậm thành một thước phim chậm.
Khi cô cuối cùng cũng bước trong, thể liền thả lỏng, thứ — cám dỗ, nặng nề, tiếng ù trong đầu — đều tan biến.
Âm thanh mê hoặc biến mất một dấu vết.
Cô ngã gục xuống đất, mồ hôi đầm đìa, giáo viên và bạn bè vội vàng đỡ lấy cô.
“Em thế?”
“ chỉ... mệt thôi.”
Nghe , càng thêm lo lắng và áy náy. Họ chợt nhận học năm nhất tuy mạnh mẽ, nhưng vẫn chỉ là một cô gái trẻ. Họ quen với dáng vẻ kiên cường của cô đến mức quên mất rằng cô cũng sẽ mệt, cũng cần nghỉ ngơi.
chỉ Hứa Trật rõ nguyên nhân khiến ngã xuống.
Tinh thần lực của cô gần như cạn kiệt. Thân thể và ý thức dường như nhẹ , nhưng não đau nhói — đoạn đường trở về ngắn ngủi , là thử thách gian khổ nhất trong mấy ngày qua.
Cô vô thức ngoảnh đầu phía — bầu trời Vùng Đất Lạc. Sương mù vẫn giăng dày đặc, nhưng mặt trời rực rỡ đến chói mắt, sáng đến mức khiến cô thể thẳng, nước mắt rơi vì ánh sáng quá gắt.
Dù lúc tất cả cám dỗ đều biến mất, Hứa Trật vẫn còn run sợ khi nhớ cảm giác ban nãy.
Thế nhưng —
Trong sâu thẳm lòng cô, vẫn một giọng mơ hồ vang lên:
Nhất Tiếu Hồng Trần
Nếu cơ hội… nhất định trong đó, đến tận nơi sâu nhất của Vùng Đất Lạc.
Rốt cuộc là thứ gì đang gọi cô — và vì hấp dẫn cô đến thế?