[Mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 322: Ánh Nhìn Từ Nữ Thần

Cập nhật lúc: 2025-10-20 16:59:42
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi một tuyển thủ hệ 【Trái Tim】 mất năng lực chiến đấu, trận đấu lập tức trở nên kịch liệt hơn hẳn.

Khi còn trị liệu ở sân, hai bên thường lựa chọn đ.á.n.h rút lui, luôn chú ý vị trí và giữ trạng thái; nhưng khi “ hồi máu” ngã xuống, vì mất khả năng cầm cự lâu dài, cả đội sẽ bắt đầu liều mạng, mức độ đẫm m.á.u cũng tăng vọt.

“Vị trí phó chủ lực của Định Thiền vẫn đang chống ở tiền tuyến, tiêu hao quá lớn . Chỉ sơ sẩy một chút đối phương c.h.é.m đứt tay trái, thực lực giảm mạnh.”

“Định Thiền giữ vững đợt bộc phát khi Lưu Bình giảm ! Chỉ cần trụ qua đợt , phần thắng hầu như chắc trong tay họ !”

Giọng của Tiêu Tiêu dồn dập nhưng rõ ràng, theo tiết tấu khẩn trương của cô, bầu khí trong phòng livestream cũng sôi sục lên.

【Cuối cùng cũng gay cấn !】

là so với vòng loại thì vòng bảng tàn khốc hơn hẳn.】

【Cái còn nhẹ đấy, mới chỉ gãy tay thôi. Đến chung kết mà bên nào c.h.ế.t sạch, khi trận đấu vẫn kết thúc nổi.】

【Nhiều tuyển thủ chung kết xong PTSD đấy. Vì đại trận hồi sinh, c.h.ế.t sống , đủ kiểu c.h.ế.t — thử thách ý chí.】

Nhất Tiếu Hồng Trần

【Tâm lý của siêu phàm giả mà yếu ớt ? Ai vì c.h.ế.t mà mắc PTSD, kẻ đó sẽ chẳng bao giờ tiến thêm bước nào, tâm chí như thế vượt qua Đại Mộng Cảnh!】

【Chung kết là chuyện khác, vòng bảng mà đ.á.n.h đến mức là hiếm .】

【Cũng đúng, ít giờ xem còn thấy khá hơn ban nãy.】

【Không tuyển thủ Hứa Trật sẽ bình luận thế nào nhỉ?】

Bình luận thế nào ư?

Chỉ thấy Hứa Trật vẫn giữ nguyên dáng vẻ lười biếng, ánh mắt chẳng chút đổi dù trận đấu “gay cấn” hơn. Giọng cô chậm rãi, đều đặn:

“Lưu Bình vốn phối hợp đủ ngu—”

Cô nuốt mấy chữ mấy tao nhã :

“Giờ mất trị liệu, phá nồi đốt thuyền thành càng hấp tấp. Rõ ràng cơ hội, đối thủ tuy cấp siêu phàm thấp hơn, nhưng dù giảm , bên cũng tổn thất ít. Cơ hội vẫn còn. Chỉ cần trong đội ai đầu óc tỉnh táo, chẳng để đồng đội đ.á.n.h loạn thế .”

Khóe môi cô cong, nở nụ nhạt đầy châm chọc: "Cứ như từng đ.á.n.h trận ở thế yếu bao giờ .”

“Còn về Định Thiền, phối hợp hơn, nhưng thực lực cứng quá yếu.”

“Đặc biệt là vị chủ lực chính năm nhất gánh đội, ít nhất cũng nên nâng cấp siêu phàm của lên chút chứ?”

“Hay là học viện của họ thật sự chẳng ai giỏi hơn để dùng ?”

Câu cuối mang theo chút nghi hoặc “ngây thơ”, khiến giọng điệu càng thêm mỉa mai.

【Câu đó cay quá, ý là ai mạnh hơn ?】

【Dĩ nhiên là ! Đây là học viện thuộc thành phố nhỏ, đầu dự liên minh đấy!】

【Đội hình mà lọt tới đây giỏi lắm còn gì!】

thấy Định Thiền chú trọng phối hợp hơn, để tạo phản ứng hóa học giữa các thành viên. Đội hình hợp cho Cừu Kính phát huy, dù đổi mạnh hơn cũng chắc hiệu quả bằng.】

【Cô ngạo mạn thật đấy, từng thấy đội ở mấy thành phố nhỏ chắc?】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-toi-la-chu-than-the-gioi-suong-mu/chuong-322-anh-nhin-tu-nu-than.html.]

【Sinh mây ?】

thật, Hứa Trật cũng đúng. Nếu chủ lực mà mạnh hơn, với khả năng phối hợp của Định Thiền, đ.á.n.h bại Lưu Bình hẳn dễ hơn hẳn .】

【Vậy rốt cuộc do Định Thiền dùng mạnh hơn ?】

Tất nhiên . Không đội nào bỏ chủ lực mạnh để dùng sinh viên năm nhất cả.

Mất trị liệu khiến Lưu Bình phản công điên cuồng, Định Thiền dù ứng phó định nhưng trong mắt Hứa Trật, cái gọi là “ định” chẳng khác nào công thức rập khuôn.

“Có ăn ý, phòng thủ vững hơn Lưu Bình, nhưng thiếu sáng tạo.”

thấu: đội dựa sự ăn ý tích lũy lâu dài giữa các thành viên, tinh thần đoàn kết của một đội tân binh lọt giải, cùng khả năng phối hợp mà Cừu Kính — tuyển thủ năm nhất — tạo nên giữa các thành viên khác.

Những phản ứng hóa học tạo thành từng “lá bài” — tuy đột phá, liều lĩnh, nhưng phối hợp nhịp nhàng giúp họ dựng nên bàn chơi của riêng .

Song, khi tất cả lá bài đều đ.á.n.h , cũng là lúc họ đến đường cùng.

Huống hồ, họ chỉ đang đối đầu với một đội hạt giống hạng ba như Lưu Bình. Chỉ cần một chiêu bất ngờ thể giành ưu thế; nhưng nếu đối thủ là đội mạnh tuyệt đối, “bàn cờ” tưởng vững chắc sẽ nghiền nát trong nháy mắt — yếu ớt chẳng khác nào tơ nhện đầu ngón tay con .

Dựa phối hợp, Định Thiền đỡ đợt phản công của Lưu Bình. Tuy hơn nửa đội thương nặng, nhưng họ còn trị liệu, vẫn thể hồi phục phần nào. Trái , Lưu Bình mất trị liệu, tình trạng sa sút nhanh hơn nhiều.

“Thế trận xem — thật bất ngờ, đội hạt giống Lưu Bình sắp thua ngay trận đầu tiên của vòng bảng một đội bước từ vòng loại!”

“Tin cho Lưu Bình đấy!”

“Cừu Kính tay! Dù băng tuyết hỗ trợ, vẫn thể hiện sức mạnh đáng gờm. Trợ thủ bên Lưu Bình — giữ trạng thái nhất — cắt trúng! Có vẻ vì quá chú ý đồng đội mà quên mất bản đang gặp nguy hiểm!”

là đội hạt giống rác rưởi! Mất mặt thật!】

【Trợ thủ nghĩ gì ? lầm cơ bản như thế cũng mắc ?】

【Cậu giúp phó chủ lực, nên bắt bài thôi. Trong trận đấu ác liệt thế , ai mà hai việc cùng lúc chứ!】

【Tuy năm nhất đến mức xuất sắc, nhưng ít nhất kéo tạ cho đội.】

Khi dòng bình luận còn đang tràn qua, thắng bại phân định.

“Trợ thủ của Lưu Bình ngã xuống, đội trưởng Lưu Bình chọn đầu hàng, tiếp tục kháng cự nữa!”

“Xin chúc mừng đội Định Thiền! Họ giành chiến thắng đầu tiên trong vòng bảng khi vượt qua vòng loại!”

Giọng Tiêu Tiêu tràn đầy nhiệt huyết, khuấy động bầu khí: “Con hắc mã dừng ! Dù đối đầu đội hạt giống, họ vẫn tạo nên kỳ tích mới, thật đáng kinh ngạc!”

“Không hai tuyển thủ đến xem hôm nay suy nghĩ kỳ vọng gì cho đội đặc biệt ?”

Thư Ngọc Sơn vội lên tiếng : “ thấy lý do họ vượt qua vòng loại. Hy vọng họ tiếp tục cố gắng.”

Một câu sáo rỗng hơn. Trong đầu chỉ một suy nghĩ — tuyệt đối đàn em ! Anh rõ, tiểu sư chắc chắn sẽ chẳng gì dễ cả!

Quả nhiên, màn hình, cô gái tháo tai , vẻ định dậy rời . Nghe câu hỏi, cô khẽ dừng , khóe môi cong lên thành một nụ nhạt:

“Cảm nghĩ ?”

“Chủ lực tầm thường, chỉ huy tầm thường, đội hình tầm thường, và một trận đấu tầm thường.”

“Không hiểu hôm nay đến xem để gì nữa, thật chẳng ý nghĩa gì mấy.”

“Kỳ vọng ư?”

Khuôn mặt cô vẫn giữ nụ lễ phép, giọng cũng nhẹ nhàng, nhưng từng chữ toát lên cảm giác lạnh lùng, xa cách — như một nữ thần cao cao tại thượng đang cúi mắt lũ kiến nhỏ nhoi đang sức múa may chỉ để mong chú ý.

bất kỳ kỳ vọng nào với đội cả.”

Loading...