Ngoại truyện: Kiếp  của Tần Quảng Xuyên
Năm 1987, biên giới.
Bầu trời đen kịt treo lơ lửng vầng trăng tròn, trong khu rừng, ánh đèn từ lều quân dụng sáng lên.
Trên bàn trải tấm bản đồ lớn,  một bức ảnh đen trắng cũ kỹ đặt ở phía .
Tần Quảng Xuyên vuốt ve gương mặt của Ngụy Thục Phân trong bức ảnh, đôi mắt đỏ vì mất ngủ lộ  vẻ nhớ nhung hiếm hoi.
"Quảng Xuyên, vẫn  ngủ ,   đang lo lắng cho hành động ngày mai..."
Doanh trưởng bước , thấy   đang xem ảnh,  khỏi hạ giọng.
Tần Quảng Xuyên cũng  tránh né, chỉ là thu  cảm xúc trong mắt,  dậy chào theo kiểu quân đội.
Doanh trưởng khoát tay: "Ngồi xuống ."
Ông ngừng  một lúc,   nhịn  mà : "Cậu với Thục Phân ly hôn cũng  gần hai năm ,   tìm ai khác ?"
Tần Quảng Xuyên lắc đầu: "Không  tìm nữa."
"Chuyện  đó, khi ở bên cô  thì cãi  ầm trời, đến khi chia tay  thì  nhớ nhung." Doanh trưởng khuyên nhủ: "Thật sự  , thì về tìm cô  ."
Nghe , Tần Quảng Xuyên chìm  suy nghĩ.
Thật   cũng  rõ liệu   thực sự thích Ngụy Thục Phân  , rõ ràng cô  luôn lý sự, bướng bỉnh, và  thích cãi  với .
 khi cô  biến mất khỏi cuộc sống của ,    thể ngừng nhớ đến cô.
Những đêm lặng lẽ khâu vá quân phục rách cho , âm thầm giúp Lý Văn Quyên đang mang thai gánh nước, lén lau nước mắt khi tiễn bà ngoại rời ...
Thật , Ngụy Thục Phân  tệ như  vẫn nghĩ.
Tần Quảng Xuyên trầm giọng: "  tìm hiểu , cô  đang  việc với kế toán cũ trong thôn.   nghĩ kỹ,  khi  thành nhiệm vụ  , sẽ  về tìm cô   chuyện."
Nghe , doanh trưởng cảm thấy an tâm, nhưng vẫn  quên nhắc nhở nghiêm túc: "Nghĩ kỹ thì , nhưng  vẫn  nhấn mạnh, tuyệt đối  để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến nhiệm vụ."
Tần Quảng Xuyên lập tức  nghiêm, chào: "Báo cáo! Tuyệt đối sẽ !"
Doanh trưởng lúc  mới hài lòng gật đầu,  dậy: "Nghỉ ngơi sớm ."
Nghe tiếng bước chân của doanh trưởng rời xa, Tần Quảng Xuyên  kỹ  bức ảnh của Ngụy Thục Phân, đặt nó  túi áo ngực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mat-troi-va-gio-nam/ngoai-truyen.html.]
Chờ xong nhiệm vụ ,  sẽ đến thôn Hoàng Lĩnh tìm cô.
Trời sáng.
Tần Quảng Xuyên dẫn  băng qua rừng, lặng lẽ tiến về bến đò bỏ hoang ở sông Nham Công.
**Một tháng **, Tần Quảng Xuyên nhận  mệnh lệnh phối hợp với công an chặn bắt những tên tội phạm buôn lậu vũ khí. Đối phương là những phần tử nguy hiểm mang theo một lượng lớn vũ khí và chất nổ, nên họ  luôn duy trì cảnh giác cao độ.
Nằm phục trong rừng, từng đôi mắt sắc bén chăm chú   con thuyền đang chầm chậm tiến đến giữa dòng sông.
Tần Quảng Xuyên giơ tay  hiệu, các binh sĩ lập tức xông .
‘Pằng pằng’ vài tiếng s.ú.n.g nổ vang lên,  b.ắ.n nổ lốp xe tải  nhanh chóng lao đến.
"Không  động đậy! Giơ tay lên!"
Nòng s.ú.n.g đen ngòm nhắm thẳng  vài gã đàn ông đang  bất ngờ.
Trong  đó, một gã đầu trọc lạnh lùng quét mắt  xung quanh, ánh mắt đầy sự tàn độc.
Tần Quảng Xuyên nhạy bén nhận   điều  , trầm giọng hét lớn: "Lùi !"
Vừa dứt lời, gã đầu trọc bất ngờ móc  từ túi một quả lựu đạn, rút chốt an : "Chết , lũ khốn!"
Nói ,  ném l.ự.u đ.ạ.n lên chiếc xe tải đầy thuốc nổ.
Đồng tử của Tần Quảng Xuyên co rút : "Nằm xuống!"
Anh theo phản xạ lao đến đẩy hai binh sĩ gần xe tải nhất .
‘Ầm...!’
Tiếng nổ vang rền khắp thung lũng.
"Liên trưởng Tần !!!"
Trong tiếng gào thét đau đớn của các binh sĩ, Tần Quảng Xuyên   bê bết máu,  bất động  mặt đất.
Bức ảnh  chấn động văng  khỏi túi áo  từ từ rơi xuống, đáp lên n.g.ự.c  dần dần thấm đẫm m.á.u đỏ.
"Liên trưởng Tần! Liên trưởng Tần! Mau! Cáng cứu thương! Quân y!"
Tiếng gọi của các binh sĩ bên tai mỗi lúc một xa dần, Tần Quảng Xuyên mở mắt,  bầu trời xanh thẳm dần trở nên tối tăm.
Trong cơn mơ hồ, bóng hình Ngụy Thục Phân xuất hiện từ  những đám mây.
Đôi môi nhuốm m.á.u của  mấp máy, dùng chút sức lực cuối cùng của cuộc đời để gọi tên cô.