Me And Thee - Cảnh báo chú ý #24

Cập nhật lúc: 2025-10-17 06:47:38
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Peach vốn dĩ nhiều. Những bữa ăn cùng thường diễn trong im lặng – chỉ tiếng va chạm khe khẽ của d.a.o nĩa đĩa, mà chẳng ai cảm thấy cần cố ép câu chuyện. Đó là một loại yên tĩnh thoải mái, bao bọc cả hai như một tấm chăn ấm áp. Lúc nào chẳng , Thee nghiện cái sự tĩnh lặng .

tối nay khác. Lẽ là một buổi tiệc mừng, chuẩn kỹ…

chọn nhà hàng Nhật sang trọng mà Peach sẽ thích…

đặt cả thực đơn omakase xa hoa, từng Peach nhắc rằng thử một

thứ đều hảo, bầu khí giữa họ vẫn căng thẳng, đến mức ngột ngạt, như thể khí trong phòng quá đặc, khó mà thở nổi.

Thee lén Peach – yên lặng ngay bên cạnh. Khuôn mặt biểu lộ điều gì, sự ấm áp thường ngày giờ chỉ còn gói gọn trong nụ nhạt, xã giao mỗi khi nhận món từ tay vị đầu bếp quầy gỗ.

nụ tuyệt nhiên chẳng hề chạm đến khóe mắt.

Ngực Thee siết chặt, bực bội dâng lên như sóng ngầm. Sự khó chịu gặm nhấm khiến càng thêm mất kiên nhẫn – vốn dĩ kiên nhẫn sở trường của . Quay hẳn sang phía Peach, Thee khoanh tay, mày nhíu chặt. Đôi mắt nheo như đang bốc lửa, khao khát một chỗ xả cơn giận đang kìm nén.

mắng Peach thì chẳng giải quyết gì, cho dù cảm giác mạnh mẽ đến mức nào.

“Cậu giận ?” Anh hỏi thẳng, giọng khô khốc, chẳng buồn che giấu sự gay gắt.

Tinh tế bao giờ là sở trường của Thee. Dù trong thương trường lúc lệnh, vẫn luôn quen lời sắc bén, dứt khoát. khi dính đến cảm xúc hề trong kế hoạch, ngôn từ của trở nên vụng về, thẳng thừng đến đau đớn. Peach khẽ chớp mắt, thoáng ngạc nhiên sự căng thẳng trong giọng Thee.

Sau khi nhẹ cúi đầu, nhấp một ngụm , mới từ tốn sang .

Ánh mắt Thee vẫn điềm tĩnh, bình thản như thường.

“Không hẳn là giận, nhưng chắc chắn vui.” Giọng Peach vững vàng, điềm đạm. Cậu bao giờ vòng vo mỉa mai. “Anh khiến thất hứa trong công việc, tất nhiên điều đó sẽ khó chịu.”

Môi Thee mím chặt, hiểu rõ từng lời, nhưng tài nào dập tắt sự bực bội vẫn đang sôi sục bên trong. Cái tên Peach buột miệng nhắc khi nãy, cùng với giọng điệu dịu dàng dùng để thốt , càng khiến khó chịu gấp bội.

“Hừ! Đây là chuyện công việc… là chuyện về định ăn cùng?”

Lời thoát , Thee gần c.ắ.n trúng lưỡi. Cái thở dài nặng nề mà Peach đáp chỉ khiến nắm tay siết chặt hơn, trắng cả khớp ngón.

“Ngài Thee, thể lý trí một chút ? trong đầu đang nghĩ gì, nhưng việc là sai.” Giọng Peach mềm xuống, như đang dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh đang mẩy.

“Không quan trọng hẹn với ai, vì chuyện gì. Nếu hứa, thì trách nhiệm giữ lời, trừ khi gặp sự cố bất khả kháng. Đó là phép lịch sự tối thiểu.”

Theerakit mặt , môi vẫn mím chặt. Anh đang trách móc. Nếu là bất kỳ ai khác, chắc chẳng buồn , nhiều lắm cũng chỉ bật lạnh lùng khiến kẻ đó hối hận.

với Peachayarat? Anh thấy bất lực. Bực bội, dồn chân tường, mà chẳng thể gì.

“Vậy ý là… khác quan trọng hơn ?”

“Không chuyện ai quan trọng hơn ai. Đây là chuyện giữ lời hứa và tôn trọng đối phương.” Peach đáp dứt khoát, ánh mắt hề chùn bước.

Cái lạnh lùng và vẻ mặt kiên định, khó dò của Peach khiến lồng n.g.ự.c Thee nghẹn chặt khó chịu. Như lưỡi d.a.o bén ngọt. Vẻ lạnh lùng dập tắt cả ngọn lửa giận dữ, để trống mơ hồ, lạnh lẽo trong .

“Nếu … thì còn là bất ngờ nữa.” Giọng dịu xuống, chẳng còn sắc nhọn như . Lần đầu tiên, Thee bắt đầu nhận rằng lẽ trong cuộc cãi vã , cửa thắng. Vốn dĩ bao giờ . Trong tình huống , chẳng còn câu phản bác nào đủ thông minh để chống đỡ nữa.

“Vậy nên chấp nhận rủi ro kèm với nó.”

Ông trùm mafia liếc Peach. Cậu vẻ bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn thật sự trở là chính . Thà rằng Peach cứ càu nhàu trách mắng như thường ngày còn dễ chịu hơn nhiều, hơn là im lặng như . Sự im lặng giống như một bức tường đang dần dựng lên giữa hai , đẩy Peach xa hơn.

Chẳng kịp nhận đang gì, Thee vươn tay khẽ nắm lấy cổ tay Peach. Cái chạm thật nhẹ, gần như dè dặt, như thể đang thử phản ứng. Khi Peach rút tay , ngón tay Thee trượt xuống lòng bàn tay, cẩn thận giữ lấy.

“Cậu vẫn còn giận ?” Thee cau mày . Dáng vẻ căng thẳng của Peach vẫn tan biến, khiến Thee bất giác thấy mất tự tin – một cảm giác quá lạ lẫm với . Từ bao giờ, cảm xúc của khác thể ảnh hưởng đến ?

Ngoại trừ gia đình, Thee từng quan tâm đến ai – cũng mặc. Ai khiến khó chịu thì kết cục đều chẳng mấy dễ coi. với Peach thì khác. Ký ức về những vết hằn đỏ mà từng để cổ tay vẫn bám riết, ám ảnh thôi.

Anh ghét cái ý nghĩ thể đau, càng ghét việc kẻ nào khác điều đó hơn. Thế nhưng sự bực bội thầm lặng của Peach khiến Thee cảm giác như đang bước một t.h.ả.m đinh.

Cuối cùng, Peach rút tay , sang nhận thêm một miếng sushi từ đầu bếp. Cậu thong thả thưởng thức, để mặc cho sự im lặng bao trùm. Chỉ đến khi lau tay bằng khăn ướt, Peach mới ngẩng đầu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng nghiêm túc.

“Tại nghĩ đang giận , ngài Thee?”

“Trừ việc ép tới đây, còn thể là chuyện gì nữa?” Giọng Thee hạ thấp, ẩn chứa một thoáng yếu mềm lạ lẫm. Anh đặt chỗ vì nghĩ đến Peach, thế mà đổi trách móc vì cảm ơn. Lý trí vẫn hiểu , nhưng tim vẫn nhói lên. Từ bao giờ, Theerakit để tâm đến cảm giác đau lòng vì ai đó?

Thee chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng cằm, bày vẻ mặt cau đến nỗi thể thấy từ ngoài cửa kính. Còn Peach? Cậu chẳng chút nao núng, chỉ lộ rõ vẻ mệt mỏi và bất lực. Sao lúc nào cũng tỏ chán ngán như chứ?

“Vậy nghĩ gì khiến giận?” Peach điềm nhiên hỏi , trả lời mà ném thẳng câu hỏi ngược về phía . Không hề châm chọc, chỉ sự nghiêm túc.

“Anh hỏi hai , nghĩa là chắc cũng đoán sai ở .”

Thee mím chặt môi, mắt lảng tránh, dám đối diện ánh . Peach thì kiên nhẫn chờ, thúc ép, như thể đang để tự tìm câu trả lời. Sự im lặng kéo dài khó chịu, cuối cùng Thee bật đèn xanh: “Cậu thích khi sẽ trả tiền đúng ?”

Anh cau mày, cố lục tìm trong đầu xem còn điều gì thể khiến Peach bực. “Vì chứ? Ai mà chẳng thích tiền? Ngay cả khi việc, cũng chỉ nghĩ đến lợi nhuận thôi.”

“Tất nhiên, ai cũng cần tiền. cũng .” Peach gật đầu.

“Đôi khi còn ước giường mà tiền tự chảy tài khoản.” Peach nhạt, nhưng khi Thee định đáp thì giơ tay hiệu dừng , giống hệt như đang dạy một con ch.ó chờ đợi. Thee chau mày vì ví von , nhưng khi ánh mắt bình thản, sáng trong của Peach chạm , sự khó chịu liền tan biến. ‘Được thôi’ - nghĩ, bất đắc dĩ nhượng bộ. Anh sẽ chiều theo.

ngoài tiền, còn yêu công việc của nữa. Anh đ.á.n.h đổi thế nào ? Ngày , việc gì là nhận hết, miễn là trả tiền. Suốt một thời gian dài, chỉ và Plub. Chúng chỉ mà thôi.” Peach tiếp tục, giọng chắc nịch, hề tỏ bi lụy, cũng chẳng cần ai thương hại.

yêu nhiếp ảnh. khi , biến thứ đam mê thành nghề nuôi sống cả hai em… quả thật là gánh nặng khủng khiếp. Máy ảnh thì đắt đỏ, mà biến niềm yêu thích thành công việc càng bất khả thi.” Peach hạ giọng, khóe môi vương một nét man mác, ấm áp khi hoài niệm. Những ngón tay gõ nhè nhẹ lên mép bàn như đang theo ký ức.

chờ đợi. Lén lút phòng trưng bày để xem triển lãm. lấy máy ảnh cũ bỏ về sửa dùng. Dù méo mó hỏng hóc, vẫn vui vì chụp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/me-and-thee/canh-bao-chu-y-24.html.]

Giọng Peach bình thản, chắc chắn, chút cay nghiệt màu mè.

Thế nhưng từng câu chữ vẫn nặng trĩu, chất chứa đau đớn, khát vọng và quyết tâm. Nó gợi thương hại – mà ngược , càng khiến tỏa sáng hơn.

Chính nghị lực và đam mê biến gian khổ thành điều phi thường.

mất nhiều thời gian để tới hôm nay. Rất nhiều cho cơ hội, giúp trưởng thành, trở thành một nhiếp ảnh gia thực thụ.” Peach thú nhận, nụ thoáng hiện, chứa đựng cả hy vọng lẫn một chút yếu mềm. Đôi mắt dịu , nhưng giọng trở nên kiên quyết.

“Vậy nên thể nào vui khi bảo dừng việc. Công việc của thể quan trọng như của , nhưng yêu nó.”

Thee chau mày thật sâu khi lắng , cảm nhận từng lời như tảng đá dằn xuống ngực. Cảm giác tội lạ lẫm dần len , khiến khó chịu và bất an. Và khi thấy ánh của Peach lóe lên sự lo lắng xen sợ hãi, tim Thee thắt .

Anh từng thấy ánh mắt đó một . Khi , thề sẽ bao giờ để nó xuất hiện thêm nào nữa. Vậy mà giờ đây, nó mặt – và đáng sợ nhất, chính là nguyên nhân.

Lần đầu tiên trong đời, Theerakit thấy bản giận chính đến thế.

sai . nghĩ đến cảm nhận của .” Giọng Thee khẽ khàn, nặng trĩu hối hận. Khuôn mặt Peach dịu đôi chút, nhưng vẫn như thể đang chờ điều gì đó hơn thế.

để bù đắp đây? hề ý cảm thấy như .”

“Anh gì mà.” Peach mỉm khẽ, ánh mắt dừng đĩa sushi mới mà đầu bếp đặt mặt.

cẩn thận đấy, ngài Thee. Nếu chần chừ quá lâu để những lời nên , đến lúc chúng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Thee cau mày, đầu óc cuồng. Từ đến nay, luôn quen giải quyết vấn đề bằng tiền, nhưng hiểu cách đó sẽ chẳng bao giờ tác dụng với Peach.

Hình ảnh nụ sáng rực – nụ đầu tiên từng thấy môi Peach – thoáng hiện trong tâm trí. Anh khao khát thấy nụ , chứ vẻ u ám và xa cách .

xin .”

Giọng chắc nịch, mang theo sức nặng hiển hiện trong đôi mắt xám tro khi đối diện ánh của Peach. Anh cảm nhận sự chân thành, tin rằng thật sự hối hận vì những gì . Peach khựng giây lát, khóe môi khẽ cong lên. Nụ rực rỡ như , nhưng ấm áp, pha lẫn chút ngọt ngào và yên bình.

Thee khẽ thở phào. Không khí giữa hai trong trẻo, nhưng ít nhất sự ngột ngạt tan biến, bằng một làn ấm áp mỏng manh. Lúc nào , một nụ dịu nhẹ xuất hiện gương mặt Thee. Không hảo, nhưng cũng chẳng tệ.

Ở gần đó, thư ký của khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên nhiều năm, mới cảm thấy thể hít thở bình thường trở .

Cậu chằm chằm ông chủ, vẻ mặt lơ lửng giữa bất lực và khó tin. Chẳng lẽ đang tưởng tượng, tên trùm mafia của thực sự giống như một chú ch.ó to đang vẫy đuôi vui mừng?

Thôi thì, ít nhất cũng kiềm chế . Như cũng coi như là một bước tiến.

Mok để mặc suy nghĩ trôi dạt đôi chút, cho đến khi cảm nhận rung động nơi túi áo ngực. Cậu lấy điện thoại , khẽ nhíu mày tên gọi. Sau khi liếc về phía Thee để chắc chắn tình hình , hiệu cho một vệ sĩ ca và lặng lẽ rời khỏi phòng ăn.

Bước hành lang vắng, nhấc máy với giọng điềm tĩnh quen thuộc: “Alô.”

[Ôi, đừng xa cách thế chứ. Cậu thấy cô đơn đấy.] Giọng bên vang lên, lấp lánh sự trêu chọc, khiến Mok chỉ đảo mắt, dù đối phương thấy.

“Ngài cần gì, ngài Krich?”

[Cậu thật sự định gọi là Rome như nữa ?] Giọng bên dịu , buồn bã đến nao lòng… nhưng Mok thừa đó chỉ là diễn kịch.

[Đừng lo, thể giữ cách xưng hô … khi ở giường, ?]

Trước khi Krich kịp dứt câu, chất giọng bi thương biến thành vẻ giễu cợt tinh quái, xen lẫn sự khoái trá tàn nhẫn. Mok đưa tay bóp sống mũi, cơn nhức đầu nhói lên dữ dội. Cậu giữ giọng điềm đạm, vô cảm, chặn cơ hội để đối phương tiếp tục bỡn cợt. Trong lòng, thấy cần uống t.h.u.ố.c giảm đau.

“Vậy rốt cuộc ngài chuyện quan trọng bàn ?”

[Được , ! Nghiêm túc quá đấy, thư ký! Trong khi ở đây thì nhớ đến phát điên.]

“Nếu gì khẩn cấp, sẽ tắt máy ngay đây.”

[Khoan! Khoan ! chỉ một điều thôi: trai ai bên cạnh ?] Lần giọng Krich đổi khác hẳn, nghiêm túc đến mức khiến ngón tay Mok dừng ngay nút ngắt cuộc gọi.

Cậu rõ Krich quan tâm đến trai thế nào. Dù giữa các gia tộc mafia luôn những cuộc phản bội triền miên, nhưng em nhà Arseny trung thành tuyệt đối với , sẵn sàng liều mạng vì . Lớn lên cùng họ từ nhỏ, hơn ai hết, Mok hiểu rõ sự gắn kết bền chặt .

“Chưa .” Cậu đáp một thoáng ngập ngừng, khẽ nhíu mày. “Chính xác hơn thì… giống như một trong lòng, nhưng chuyện vẫn tiến triển.”

Tiếng từ đầu dây bên của Krich vang lên sang sảng, đầy tinh quái. Mok khẽ thả lỏng, khóe môi nhếch lên, trong mắt ánh lên tia thích thú.

[Chưa chính thức thôi đúng ? , phía lưng chuyện tiến triển thì .]

Giọng Rome vẫn còn dư âm tiếng , song cố gắng pha thêm chút nghiêm túc. [Không, chờ … Kian ghét động chạm mật. Mà thực tế thì, trai chịu lời ai bao giờ.]

Mok nhướn mày, trong đầu chợt hiện lên ánh mắt thoáng buồn của Thee lúc Peach nắm tay , cùng dáng vẻ ngoan ngoãn hệt như một con ch.ó nhỏ chờ lệnh, tai vểnh cao và đuôi vẫy tít. Cậu kìm , khóe môi khẽ cong.

nghĩ ngài nên cập nhật thông tin của , ngài Krich.”

[Thật ? Vậy thì sang tuần ghé qua một chuyến lẽ cũng đúng lúc.]

[Thú vị đấy.] Rome bật , trong tiếng còn vương vẻ ngạc nhiên. Rồi đúng như thói quen, giọng lập tức chuyển sang ngọt ngào, lả lơi: [ ? Lý do duy nhất khiến đến đó… chính là vì . Trái tim và linh hồn đều thuộc về cả, Mok.]

Gương mặt Mok thoáng hiện vẻ bất lực. Cậu đáp dứt khoát, giọng điệu phẳng lặng: “Nếu ngài chuyện gì nghiêm túc, cúp máy đây.”

Rome phá lên , cố tình vẻ xúc phạm: [Thật là lạnh lùng…] Anh than vãn, nhưng ngay đó giọng trầm xuống, chân thành bất ngờ: [ nhớ .]

Mok trả lời. Cậu lặng lẽ kết thúc cuộc gọi, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại áp sát ngực. Nhịp tim dồn dập vang lên, mạnh mẽ đến mức chính cũng giật . Hai má nóng bừng, c.ắ.n chặt răng để kìm nụ đang trào .

là… đối phó với em nhà Arseny, ai cũng mệt đến kiệt sức.

Loading...