Me And Thee - Cảnh báo chú ý #28

Cập nhật lúc: 2025-10-21 08:16:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theerakit Kian Arseny nổi tiếng là một CEO lạnh lùng và cứng rắn, mang khí thế uy h.i.ế.p khiến khác nghẹt thở. Mỗi khi xuất hiện trong các cuộc họp, bầu khí như nén chặt, còn chỗ cho sự thoả hiệp. Thêm hình ảnh đáng sợ đó là những tin đồn dai dẳng về mối liên hệ của với thế giới ngầm mafia Nga, vẽ nên một kẻ ngoài vòng pháp luật tàn nhẫn gớm tay.

khi đến gia đình, đàn ông luôn đòi hỏi sự hảo trong công việc sẵn sàng bỏ tất cả, chút do dự.

Người thừa kế băng đảng, cao lớn, vai rộng, khoanh tay ở sân bay, kiên nhẫn chờ đợi. Khuôn mặt vẫn dửng dưng, để lộ chút sốt ruột nào dù chờ em trai đến trễ bao lâu nữa.

Chẳng bao lâu, một bóng dáng cao ráo khác xuất hiện – một đàn ông với mái tóc vàng óng nổi bật ôm lấy gương mặt sắc sảo. Đôi mắt xám lục nhạt lấp lánh tinh nghịch, mang cho sức hút lạ thường.

Dù gương mặt nhiều nét giống Theerakit, nhưng sự khác biệt ở nụ chơi đùa luôn điểm môi, khiến toát một vẻ đối lập mềm mại hơn.

Ai mà ngờ rằng đàn ông cởi mở chính là kẻ định sẵn để kế vị gia tộc Arseny – băng mafia lớn nhất nước Nga?

Dù tính cách trái ngược, giữa hai em từng cạnh tranh quyền lực. Theerakit kiên định, lạnh lùng, nhưng đặt niềm tin sự lọc lõi và kinh nghiệm của Rome trong việc lèo lái thế giới ngầm. Với những hoạt động phía cánh gà, Rome đương nhiên là phù hợp để trở thành thủ lĩnh. Và Theerakit cũng ngần ngại nhường vị trí cho em trai, trong khi Rome sẵn sàng trao quyền điều hành mảng kinh doanh công khai cho trai .

Rome tiến đến ôm vai , vỗ nhẹ như chào hỏi, sang thư ký của Thee với ánh mắt tinh quái, nụ rạng rỡ chẳng khác một đứa trẻ nghịch ngợm.

“Bây giờ ở Thái là mùa đông , mà Mok chịu lạnh, nên bay tận đây để giữ ấm cho em đấy.”

“Thái Lan mùa đông,” Mok dửng dưng đáp, cố ý lùi một bước. “Hơn nữa, công việc của còn chất đống kìa. Lo thì hơn.”

Rome nghiêng , cố tình để đầu mũi chạm vai Mok. Anh còn định trêu tiếp thì Theerakit nắm cổ áo, kéo bằng vẻ mặt điềm tĩnh nhưng đầy nghiêm khắc.

“Đừng động chạm lung tung thư ký của .”

“Vậy thì cho em đó luôn ?” Rome nhướng mày, đáp tỉnh bơ, nụ tinh quái càng rạng rỡ.

Thee chỉ mỉm nhạt, hiệu cho em trai theo tránh xa đám đông. Với dáng vẻ của hai đàn ông cao lớn, tuấn tú nổi bật, cả đoàn mặc vest đen hộ tống, họ trở thành tâm điểm quá mức .

Khi ngang qua một quán cà phê, Thee dừng . Ánh mắt sắc lạnh thường ngày chợt dịu , cuối cùng kìm mà bước gọi món. Rome theo , gương mặt hiện rõ chút khó hiểu.

“Anh Thee uống cà phê sáng ?” Rome hỏi, bước theo. Giờ cũng muộn, mà trai thường ngày luôn bắt đầu bằng một ly espresso thì nay như bỏ qua thói quen đó.

uống thôi,” Thee đáp gọn lỏn, giải thích thêm.

Rome nhún vai sang gọi barista, miệng vẫn nhanh nhảu: “Vậy thì một latte và một espresso.”

“Americano.”

“Hả?” Rome khựng , trố mắt trai. “Anh chỉ uống espresso thôi mà. Chính miệng từng Americano nhạt như nước rửa bát còn gì.”

uống Americano. Có vấn đề gì ?”

Thee đáp lạnh tanh, chặn câu hỏi tiếp theo.

Hai em dường như sắp tranh luận về sở thích cà phê thì thư ký bước , gương mặt lạnh lùng như thường lệ. Mok thẳng đến bên Thee, cúi thì thầm tai vài lời.

“Thưa sếp, cô Plub nộp đơn xin nghỉ gấp.”

Vì gần đây trong đầu Thee nâng tầm quan trọng của nhiếp ảnh gia lên một bậc, nên Mok cũng theo đó mà coi trọng cả em gái của Peach. Bất kỳ yêu cầu nghỉ đột xuất nào của cô đều chuyển thẳng tới bàn việc của .

Lông mày Thee nhíu , còn Rome thì xoay lắng với vẻ hứng thú rõ rệt.

“Cô trai nhập viện.”

Chỉ một câu đó thôi khiến đôi mắt xám khói của Thee bỗng chốc mở to đầy lo lắng. Không khí lập tức trở nên ngột ngạt, trĩu nặng đến mức ai cũng cảm thấy khó thở. Mok nuốt khan, cố gắng giữ cho giọng của run rẩy mà tiếp tục: “ chuẩn xe , thưa ngài. Lịch việc buổi chiều sẽ tự xử lý trong thời gian ngài vắng mặt.”

Thee gật đầu ngắn gọn, bất ngờ kéo lấy tay Mok, đẩy về phía Rome chỉ trong một động tác dứt khoát. Rome vốn lanh lẹ, lập tức dang tay đón lấy, ôm chặt thư đang ký ngạc nhiên lòng với một nụ ranh mãnh.

“Chăm sóc giúp .” Người thừa kế trẻ tuổi lệnh, gật đầu với em trai xoay bước nhanh khỏi quán cà phê, chẳng buồn để ý đến ly cà phê gọi. Anh thẳng cửa, nơi chiếc xe đen bóng loáng chờ sẵn. Không một lời, Thee trượt ghế .

Người vệ sĩ tín ghế lái chỉ khẽ gật đầu cho mệnh lệnh. Động cơ gầm lên, chiếc xe lao với tốc độ ngày càng nhanh, khí căng lạnh bên trong dường như cũng ép nhịp theo từng vòng bánh. May mắn , bệnh viện nơi nhiếp ảnh gia nhập viện ngay trung tâm thành phố. Chỉ bốn mươi phút chạy cao tốc, xe dừng gọn ghẽ cổng bệnh viện.

Ngay khi Thee bước xuống xe, một nữ nhân viên trẻ vội vàng lách nhanh đôi giày cao gót tiến đến. Dù dáng đầy tự tin, nhưng nụ gượng gạo môi cùng bàn tay khẽ run vẫn giấu nổi sự căng thẳng. Nếu vì giám đốc bệnh viện đích chỉ đạo phục vụ VIP chu đáo nhất, chắc cô chẳng dám đối diện với đàn ông .

“Dẫn đường.” Thee lệnh ngắn gọn, chẳng cần giải thích thêm. Anh trực tiếp gọi cho giám đốc bệnh viện để báo về sự xuất hiện và lý do của , nên định phí thêm một giây nào.

Thang máy đưa họ lên tầng khu phòng riêng. Thee sải bước dọc hành lang cho đến căn phòng cuối cùng. Anh gõ hai tiếng nhẹ mở cửa ngay, chẳng buồn chờ ai cho phép.

Anh ngờ bắt gặp Peach đang đó, mắt mở to tỉnh táo, đầy tò mò. Ngoại trừ gương mặt tái nhợt, trông vẻ .

“Ngài Thee? Hôm nay bận công việc ?” Peach nghiêng đầu chậm rãi, cử chỉ khẽ cho thấy cơ thể hồi phục hẳn.

“Tại nhập viện mà báo cho ?!” Giọng Thee cất lên gay gắt, tiến sát , ánh mắt rà soát cẩn thận từ đầu đến chân. Ánh dừng nơi gò má bầm tím cùng khóe môi nứt nẻ, sưng đỏ của . Hàng lông mày cau chặt.

“Đã xảy chuyện gì? Tại viện?”

“Bác sĩ bảo việc quá sức.” Peach thành thật thú nhận, giọng ngượng ngùng. “Hôm qua thấy choáng váng... chắc còn tụt đường huyết nữa, lẽ do bỏ bữa tối. chỉ truyền nước thôi, bác sĩ xong bình thì thể xuất viện.”

Cậu giơ bàn tay còn cắm kim truyền, gượng yếu ớt như trấn an.

... chẳng bác sĩ dặn nên ở thêm một đêm để chắc chắn ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/me-and-thee/canh-bao-chu-y-28.html.]

Một giọng xa lạ vang lên khiến Thee sững . Từ khu ghế dành cho khách, một trai cao lớn bước từng gặp.

Ánh mắt Thee sắc lạnh lướt qua mới tới: trông chỉ tầm hai mươi tuổi, vóc dáng cao ráo, khỏe khoắn, nụ sáng rỡ khiến khóe mắt cong lên duyên dáng. Xét khách quan, trai đủ tố chất trở thành một mẫu triển vọng, gương mặt dung hòa nam tính trẻ trung, cuốn hút đến mức khó thể rời mắt.

“Vì mất công bế đến đây, thì ít nhất cũng nên ở thêm một đêm, coi như uổng công em.” Chàng trai trẻ nở nụ thoải mái hướng về phía Peach.

Trán Thee giật mạnh. Cơn khó chịu sôi sục, suýt nữa phá vỡ lớp vỏ bình tĩnh thường ngày. Trong đầu , ngay khoảnh khắc , gạch bỏ cụm từ “tương lai đầy hứa hẹn” mà nghĩ về . Tương lai gì thì cũng thể chỗ gần bên Peach.

Cậu “bế” ai cơ?!

Thee bước gần, cố tình lờ sự hiện diện của trai , dằn xuống cơn bực bội.

“Tại để bế ?” Giọng trầm và dứt khoát, nhưng những ngón tay đang khẽ lướt má Peach dịu dàng đến đau đớn, như đang chạm cánh bướm mỏng manh.

ngất xỉu,” Peach thẹn thùng thú nhận. “Cậu ở gần đó nên giúp thôi.” Rồi, như chợt nhớ phép lịch sự, nhanh chóng bổ sung: “ quên giới thiệu. Đây là sếp , ngài Thee. Còn đây là Kinn, mẫu mà chụp hôm nay.”

Ánh mắt Peach khẽ né , tránh chạm ánh của Thee – dấu hiệu rõ ràng cho thấy đang lảng tránh một phần sự thật. Thee truy hỏi. Giờ điều quan trọng nhất là để Peach nghỉ ngơi. Những chuyện khác… thể tự tìm hiểu .

“Cảm ơn đưa của đến đây.” Thee lạnh lùng , ánh mắt xoáy thẳng Kinn, toát sự khinh miệt. “Cậu thể . Ở cũng cần thiết.”

“Rất hân hạnh giúp đỡ.” Nụ của Kinn càng rộng hơn, nhưng trong mắt còn vẻ ấm áp. Chúng lấp lánh sắc lạnh, như thách thức.

“Ôi, hai đừng cãi .” Peach xen với chút bất lực. dường như chẳng ai . Thee lưng về phía Kinn, gạt bỏ sự tồn tại của , tập trung trọn vẹn Peach – đang mệt mỏi, gương mặt nhợt nhạt giường bệnh.

thể bỏ khi chẳng ai chăm sóc.” Giọng Thee hạ thấp, những ngón tay khẽ lướt nơi khóe môi Peach. Ánh mắt sắc lạnh chợt tối một thoáng, trở về bình thường, chẳng thèm bận tâm đến gã mẫu . Toàn bộ tâm trí chỉ dừng ở khuôn mặt yếu ớt mắt. Mới chỉ xa cách một ngày, mà Peach đây, gầy guộc đến thế. Làm Thee yên lòng ?

. Chỉ cần ở cho hết chai dịch là .” Peach thở dài, giọng như chán nản. “ hứa sẽ chậm tiến độ dự án . Hay cho mượn laptop, thể việc ngay tại đây.”

“Có việc gì quan trọng hơn chứ?” Thee thì thầm, bàn tay từ má trượt xuống cổ mảnh mai. Làn da mềm ấm khiến rời. “Nghe . Ở đêm nay, để bác sĩ theo dõi. Coi như nghỉ ngơi – thứ mà đang cần.”

“Ở cũng chẳng ích gì. Chỉ tốn thời gian với tiền bạc thôi.” Peach đáp, giọng pha chút nũng nịu khiến Thee thoáng sững. Đôi mắt mở to, ngạc nhiên khi thấy phản ứng đáng yêu khiến tim đập loạn. Từ khi nhận tình cảm thật sự dành cho Peach, việc kìm nén cảm xúc ngày càng khó khăn.

“Ở . sẽ lo viện phí.” Thee khẽ siết chăn quanh Peach.

Ánh mắt chợt dừng ở vết bầm cánh tay , gương mặt ngay lập tức trở nên lạnh cứng. “Cái ?”

“Chắc va đó khi ngất thôi. Không cả.” Peach vung tay vẻ nhẹ nhàng.

“Còn vết thì ?” Những ngón tay Thee chạm dấu mờ , lồng n.g.ự.c thắt . Càng , càng thấy nhói buốt. “ tin đây chỉ là do té ngã.”

Sắc mặt Peach thoáng cứng , rõ ràng thoải mái. Thee nheo mắt, ngón tay vẫn dừng gần môi thêm một chốc, mới chịu buông .

sẽ sắp xếp để chuyển sang phòng VIP. Nghỉ ngơi cho . Em gái chắc cũng sắp đến .” Ánh mắt lia sang trai còn trong phòng, giọng trở nên lạnh băng. “Còn . giữ.”

“Không vấn đề gì. vui lòng ở .” Chàng trai nhún vai, nụ vẫn bình thản, hề nao núng bầu khí lạnh lẽo.

Thee cau mày. Anh chỉ tống cổ gã trai ngoài, nhưng sợ Peach khó chịu. Cuối cùng, lệnh cho vệ sĩ bí mật theo dõi Kinn, báo cáo hành vi đáng ngờ. Đồng thời, cũng sẽ trực tiếp gặp Giám đốc bệnh viện để bàn việc chuyển phòng cho Peach.

Và quan trọng hơn cả – tìm cho sự thật xảy .

Sải bước dài rời khỏi phòng, Thee nung nấu ý định nhanh chóng trở để giải quyết triệt để gã mẫu phiền phức . khi rẽ sang khu sinh hoạt chung của bệnh viện, bất chợt thấy những tiếng tranh cãi gay gắt. Bước chân khựng . Khoanh tay ngực, Thee lặng lẽ , chẳng mảy may lo lắng việc cho là kẻ lén.

Nếu bình thường, chẳng quan tâm… nếu như họ nhắc đến cái tên Peach.

Qua lớp kính, nhận hai đang cãi vã – chính là hai mẫu hiện đang tham gia chiến dịch cho công ty. Tiếng họ gắt gỏng đến mức dù cửa khép vẫn vọng rõ ràng.

“Tại em ? Em bảo là gì cả!”

“Nghe ư? Em gần như dính chặt lấy ! Toàn bộ những gì thấy chỉ là tên thôi.” Nam diễn viên gằn giọng, bàn tay siết chặt cổ tay mảnh khảnh kéo sát . “Sao? Em yêu lắm ? Bởi mới cứ bênh vực ?”

“Người em thích là , Tawan.” Giọng Aran run rẩy, chứa đầy dồn nén. Cậu giật tay khỏi sự kìm kẹp, ánh mắt ngấn lệ. “Anh em thể ở bên , dù thích đến ? Là bởi cái cách cư xử thế !”

Aran vùng , đẩy Tawan xa, nước mắt lăn dài má. Tawan ngẩn ngơ, đau đớn mà chẳng hiểu nổi vì Aran tuyệt vọng đến .

Tawan – ấm duy nhất của một gia đình doanh nhân mới nổi. Cha điều hành công ty riêng thành công. Từ nhỏ, quen với việc hễ mở miệng là , hễ chỉ tay là . Lúc nào cũng ở vị trí một, từng tranh giành với ai.

Ngoại lệ duy nhất là mẫu mặt - Aran. Dù Tawan cố gắng đến , cũng bao giờ chiếm trái tim Aran. Điều tệ hơn là Aran đối xử với tất cả như , nở nụ ấm áp và thiện y như . Với Aran, chẳng ai là “đặc biệt”.

Nỗi sợ dần len tim Tawan - nỗi sợ mất duy nhất thể kiểm soát. Dạo , tên nhiếp ảnh gia xuất hiện trong câu chuyện. Mỗi Aran nhắc đến , ánh mắt lấp lánh niềm vui và cả con như rạng rỡ lên. Cơn ghen trong Tawan bùng cháy, thể nào dập tắt.

“Nói thật . Em thích đúng ? Tại em lúc nào cũng bênh ?” Tawan hét lên, thể tin nổi những lời thổ lộ đó của Aran.

“Em với Peach chỉ là bạn.” Aran đáp, giọng cứng rắn. “Anh như một trai đối với em thôi. Người em thích… là - Tawan. nếu cứ cư xử như thế thì xong . Cút khỏi đời em .”

“Không đời nào. Em là của . Anh sẽ để ai lấy mất em !” Tawan gằn giọng và một nữa túm chặt cánh tay Aran, cố kéo .

Aran giật tay , ánh mắt rực lên một quyết tâm cứng rắn.

“Anh nghĩ đ.á.n.h Peach là chứng tỏ yêu em ? Đó là việc kinh tởm nhất thể . Cút khỏi đời em. Nếu thể xử lý chuyện của thì đừng chơi đùa với em nữa.” Giọng Aran vang lên như một lời cảnh báo đe dọa. Cậu lùi bước một bước chắc chắn. “Em là tài sản thể khẳng định quyền sở hữu. Em cần xin phép ai để sống cuộc đời . Em cúi đầu xin Peach . Đó là giới hạn của em. Từ nay… thôi … chúng hết . Chúng thuộc về .”

Aran lưng bỏ , để Tawan gào lên tên loạng choạng đuổi theo vô vọng. Cả hai đều rằng một bóng dáng uy nghi đang trong bóng tối, khoanh tay quan sát, thấy hết lời trong cơn tranh cãi. Đôi mắt xám tro của tối sầm, lóe lên thứ ánh sáng dữ tợn như kẻ săn mồi. Mọi thứ, cuối cùng, sáng tỏ.

Loading...